Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Tống Mặc bị bột khoai môn nổ tung bắn đầy mặt đầy đầu. Lau bột phấn dính trên mí mắt, một mùi hương ngọt ngào lập tức tràn vào mũi, không ngừng kích thích vị giác của lãnh chủ đại nhân. Nhịn không được chấm một chút phấn bỏ vào miệng, liếm liếm, lập tức, sáng mắt. Độ ngọt này, mùi vị này, bột tiểu mạch cấp cao cũng không thể sánh bằng! Cái này còn là khoai môn sao? Khi Tống Mặc ngây người, trên trời lại xuất hiện biến hóa, các hán tử Grilan vừa rồi còn treo trên trời chơi trò tàu lượn, xếp đội khí thế bừng bừng lao về phía Tống Mặc ở cửa sổ! Khí thế này, quy mô này, có thể so với máy bay ném bom F15! Trong tiếng oành oành, mặt Tống Mặc biến trắng, sẽ chết người đó! Cho dù không nổ chết, cũng sẽ bị đè chết, thậm chí là bị nghẹn chết! Bất luận thế nào, đủ kiểu chết! Y không đắc tội mấy quả khoai môn này mà? Các lãnh dân cũng bị khoai môn đột nhiên tập trung nổ làm đờ người, thấy lãnh chủ chìm vào nguy hiểm, lập tức phấn đấu quên mình lao tới, vừa lao, vừa hét: “Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi tới cứu ngài!” Nói rồi vung tay lên, đem đao kiếm, rìu, dao phay, đá trong tay, hễ là thứ có thể tìm được, toàn bộ đều ném về phía khoai môn, mục đích duy nhất chính là chém hết khoai môn này rớt xuống! Còn về có chém phải người bị treo dưới khoai môn không… bị thương vì lãnh chủ đại nhân, vinh hạnh cả nhà! Những hán tử này, chỉ thiếu trực tiếp múa may gào lên: “Nào! Ném qua đây! Nã pháo vào ta!” Các lãnh dân nhắm vào khoai môn, nhưng khoai môn lại không ngoan ngoãn đợi ở đó để bị chém, thế là, khoai môn né, lãnh chủ đại nhân bi kịch. Tống Mặc sít sao né khỏi một cục đá lớn bằng nắm tay người trưởng thành, quay đầu lại né khỏi một thanh trường kiếm, không đợi thở phào một hơi, vù vù hai tiếng, mọe, ngay cả nỏ tiễn cũng dùng?! Sắc mặt Tống Mặc từ tai tái trực tiếp thăng cấp thành trắng bệch, đây là cứu người hay mưu sát?! Bọn họ muốn nhân cơ hội này giải quyết y, lật đổ nền thống trị của giai cấp tư sản phong kiến, xây dựng xã hội xxxx hay sao?! Trân mắt nhìn nỏ tiễn bay về phía mình, Tống Mặc muốn tránh, nhưng căn bản tránh không được. Y không phải là phi nhân loại như Rhys Myers, võ lực không đủ cao đâu! Đột nhiên, một phù văn đen chắn trước người Tống Mặc, mũi tên bay về phía y bị một vách tường ngăn trong suốt chắn lại, không còn đi thêm được nữa, lũ lượt rớt xuống. Mấy dây mây màu xanh thoáng chốc bay ra khỏi tay Tống Mặc, tụ thành một cái khiên màu xanh, trực tiếp giúp Tống Mặc cản lại tấn công của khoai môn. Các lãnh dân nhìn thấy màn này lập tức tăng sự sùng bái dành cho Tống Mặc thêm năm mươi phần trăm nữa, lãnh chủ đại nhân uy vũ bá khí! Tống Mặc chớp chớp mắt, nhìn phù văn, chọt dây mây, cái này, là hệ thống khen thưởng? Thấy các lãnh dân tựa hồ còn muốn ném binh khí, y lập tức gào lên: “Dừng tay cho ông!” Nói xong, một tay chống lên bệ cửa sổ, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống! Dây mây trên tay lập tức bay ra quấn quanh lan can bên cửa sổ, bảo vệ y an toàn đáp đất. Rhys tựa bên tường bị hành động đột ngột của Tống Mặc dọa nhảy dựng, tiếp đó cũng nhảy xuống theo Tống Mặc, kéo Tống Mặc vào lòng, đáp xuống đất, “Ngươi loạn quá!” Tống Mặc không để ý tới Rhys, đẩy hắn ra, lấy tay áo lau bột khoai môn trên mặt, thấy khoai môn trên trời lại bay về phía y, lập tức xoay người chạy! Lãnh chủ đang chạy, khoai môn đang đuổi theo, các lãnh dân múa binh khí theo sát đằng sau. Ba đội, bắt đầu vận động marathon quanh Grilan. Tống Mặc cảm thấy, trên người mình khẳng định có công năng thu hút, kéo hết toàn bộ thù hận của khoai môn, nếu không, mấy củ khoai môn này làm quái gì chỉ đuổi theo mình y nổ?! Tống Mặc không phải chạy loạn như rùa mất đầu, y chạy thẳng về phía ruộng khoai lang, gạo và bắp trồng gần một chút đã đánh nhau, khoai lang và khoai môn khẳng định cũng là vua không gặp vua. Kết quả chứng minh, trí tuệ của lãnh chủ đại nhân đã trải qua sự thật khảo nghiệm. Nếu nói gạo và bắp là hai I đánh nhau x năm (Iran – Iraq),vậy thì khoai môn và khoai lang chính là gấu bắc cực và chú Sam của thời kỳ chiến tranh lạnh. (Gấu bắc cực: Nga, chú Sam: Mỹ) Chạm nhau, đánh chết! Tống Mặc chấp nhận cái giá sẽ bị khoai lang quất bay, thành công dời nguồn họa. Nhìn khoai lang múa dây khoai cùng khoai môn như máy bay thả bom đánh nhau, Tống đại lãnh chủ trực tiếp ngồi xuống đất, vừa thở dốc, vừa cảm thán, sống thật sự không dễ… Rhys đi tới bên cạnh Tống Mặc, quỳ một gối xuống, một tay phủ lên trán Tống Mặc, một dòng khí mát lạnh tràn ra từ lòng bàn tay Rhys, chảy vào người Tống Mặc. Phổi gần như muốn nổ đã không còn đau đớn nóng rát, hơi thở nặng nề cũng dần bình ổn, Tống Mặc dứt khoát nhắm mắt lại, nằm giang tay giang chân dưới đất, “Cảm ơn.” “… Không cần.” Tống Mặc cảm ơn hắn như thế, ngược lại khiến Rhys cảm thấy buồn bực, cứ như khoảng cách giữa hắn và Tống Mặc đã bị kéo rộng, rõ ràng trước đó, người này còn huênh hoang tìm hắn giúp đỡ, chỉ trong một đêm, lại khách khí tới mức như người xa lạ. Rhys Myers, lần đầu tiên có cảm giác đau lòng. Tống Mặc mở hé mắt ra một đường, nhìn Rhys bên cạnh, chép chép môi, chỉ là một câu cảm ơn đơn giản, thuận miệng nói ra mà thôi, cần đến mức đó sao? Tống Mặc quả thật rất tức giận vì chuyện Rhys lừa y, sớm muộn cũng sẽ bắt bù lại, nhưng không định cùng ma tộc này đến chết không còn qua lại. Dù sao, y vẫn thích tên vị thành niên hơn một ngàn bảy trăm tuổi này. Một tay chống người, kéo tóc Rhys qua, hôn lên mặt hắn một cái, “Đừng nghĩ bậy bạ, ta không phải người như thế. Cho dù muốn tính sổ ngươi, ta vẫn thích trực tiếp động thủ.” Tấn công tinh thần gì đó, Tống đại lãnh chủ cho rằng, đó không phải sở trường của y. Rhys sờ nơi vừa được Tống Mặc hôn, chớp chớp mắt, mặt lại đỏ. Tống Mặc lặng lẽ quay đầu, cắn chặt răng, đánh chết y cũng không thừa nhận, biểu tình của Rhys hiện tại, mọe nó thật sự là manh tới mức tim gan đều run. Vị thành niên gì đó, ma tộc gì đó, quả nhiên quá đáng ghét! Tống đại lãnh chủ, thành công kiêu ngạo… Lão quản gia John thấy tình hình ở chung của Tống Mặc và Rhys, ánh mắt lấp lóe, đi tới, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, tiếp theo nên xử lý thế nào?” “A?” Tống Mặc ngẩng đầu lên, vẫn hơi khó hiểu. “Khoai môn.” Lão John chỉ khoai lang và khoai môn đang đánh nhau bất phân, khoai lang cao to bị khoai môn nổ cho trũng lỗ lỗ, khoai môn thì bị khoai lang quất tới choáng váng mất phương hướng, ai cũng không chiếm được tiện nghi. “A, cái này!” Tống Mặc áy náy gãi đầu, sao lại quên mất chính sự chứ, “Bảo mọi người đi lấy bao, hốt hết bột khoai môn về, lại tìm thêm mấy cái túi nhỏ chút, dùng kẽm móc thành vòng, cột lên gậy, chụp mấy củ khoai môn còn chưa nổ vào.” Quản gia gật đầu, đây quả thật là biện pháp hay. Xoay người triệu tập lãnh dân, lúc vô tình đảo qua Rhys, ma tộc như có cảm giác, nhìn lão John, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của quản gia. “Sao vậy.” “Không có gì.” Rhys lắc đầu, rũ mắt. Các lãnh dân nhận được mệnh lệnh, lập tức hành động, Tống Mặc lại hỏi người trông chừng ruộng khoai môn, những củ khoai môn này rốt cuộc là sao. Được biết ruộng khoai môn trước đó vẫn bình thường, những củ khoai môn này chỉ là đột ngột từ dưới đất bay lên. Ban đầu, những củ khoai này bay cũng không cao lắm, người cách gần đó, phản ứng đầu tiên đều là muốn bắt những củ khoai môn này lại, ai ngờ, những củ này lại thình lình từ máy cũ biến thành máy phản lực… thế là, liền xuất hiện cảnh Tống Mặc thấy trước đó. Tống Mặc sờ cằm, xem ra y dự liệu không sai, quả nhiên kẻ ra sân cuối cùng, mới là đại boss ẩn giấu. Nói tới boss, Tống Mặc lại nhớ tới Hắc Viêm. Chỗ lão Julien không cần lo lắng, bên Hắc Viêm… không biết con rồng bụng bự đó lần này có vì kim tệ mà chủ động thò vuốt vào trong cạm bẫy không? Chắc là sẽ đi… Hắc Viêm được Tống Mặc nhớ thương, lúc này đã tới biên cảnh Obi, nghênh đón họ, là đại quân Seeger do quốc vương Jiera thống lĩnh. Obi và Seeger, hai vương quốc cùng cường đại giàu có trên đại lục Quang Minh. Hắc Viêm và Jiera, hai nam nhân đáng sợ cùng khiến người nghe sợ hãi, đối diện với đối thủ đủ để chiến đấu, ngực đều đồng thời dâng lên chiến ý ngập trời. So với Hắc Viêm, Jiera càng giống một quốc vương vĩ ngạn được miêu tả trong thư quyển cổ xưa. Hắn cao to, cường tráng, lồng ngực chắc nịch mang áo giáp kiên cứng, cơ bắp nổi lên trên cánh tay nói rõ sức mạnh không hề thua kém, đường nét như đao khắc, chân mày dày nặng, cả gương mặt tuy không thể nói là anh tuấn, nhưng tràn đầy khí khái nam tử. Kẻ địch của hắn, có lẽ nên nói, tất cả những kẻ dám đối địch với hắn, đều đã chết dưới rìu của hắn. Nhìn Hắc Viêm đối diện, Jiera đột nhiên cười ha ha, “Hắc Viêm, quốc vương Obi! Ngươi mảnh mai như một cô nương!” Lời của Jiera không cần nghi ngờ là một sự sỉ nhục, các binh sĩ Seeger bắt đầu cổ vũ hùng hồn, trường thương nện lên mặt đất, trọng kiếm gõ lên khiên che, trong tiếng âm vang, mang theo kiêu ngạo ngông cuồng tự đại. Osafei dưới người Hắc Viêm nóng nảy phì mũi, cái sừng duy nhất trên trán phá giáp trụ chiến mã, mũi sừng nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mạng kẻ địch. Hắc Viêm vỗ cổ Osafei, gió thổi mái tóc dài đen của hắn, đôi mắt màu vàng, lấp lóe tia sáng khát máu. Cự long kiêu ngạo, không cho phép sự bôi nhọ của giun dế! Tiếng reo hò của binh sĩ Seeger vẫn đang tiếp tục, binh sĩ Obi thì vẫn bảo trì yên lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ. Bọn họ giống như một thanh lợi kiếm chờ tuốt khỏi vỏ để nhuộm máu, trong trầm mặc chờ đợi chiến tranh bắt đầu. Dần dần, binh sĩ Seeger dừng động tác, ngậm miệng. Người Seeger và người Obi đều có tài năng thiện chiến, trực giác đối với nguy hiểm của họ, chuẩn y hệt dã thú. Những người Obi thân mặc áo giáp đen trầm mặc, khiến người Seeger cảm thấy nguy hiểm. Nguy hiểm mang theo mùi máu tanh. Jiera nhíu hai mày, giơ rìu chiến trong tay, tiếng còi hiệu du dương thấp trầm vang lên trên bình nguyên. Hắc Viêm chậm rãi cong khóe môi, trường kiếm tuốt ra, tiếng còi hiệu của người Obi, cũng vang lên. Mấy kẻ thổi còi cứ như dùng hết chút không khí cuối cùng trong lồng ngực, dùng âm thanh cổ xưa triển thị chiến ý của vương quân. Trong tiếng còi, hai vị quốc vương, đồng thời hạ lệnh tấn công. Không ai chọn phòng thủ, tại bình nguyên rộng rãi không thấy điểm kết, binh sĩ Obi và Seeger, triển khai một trận mặt đối mặt, va chạm của sức mạnh tuyệt đối. Tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, tiếng la của các nam nhân vang vọng đất trời, diều hâu bay qua bầu trời, cúi nhìn mặt đất, hai dòng lũ như nước sông chảy mạnh, mãnh liệt va vào nhau. Tiếng hí của chiến mã, tiếng la của binh sĩ, lưỡi kiếm bén chém rách áo giáp, tiếng than thở đoạt đi sinh mạng, giống như tấu lên huyền cầm cổ xưa một khúc ai ca nhuộm đầy sát khí và dũng khí. Máu tươi tung tóe, như từng đóa hoa nở rộ trên mặt đất mênh mông, máu tanh nở rộ. Người Obi, người Seeger, thế lực tương đương. Hắc Viêm giơ tay lên, đội ngũ sau lưng đột nhiên tách ra như thủy triều, mười cỗ mấy bắn đá thật lớn được đẩy ra. Người Seeger ở xa thấy cảnh này, kinh ngạc mở to mắt. Người Obi điên rồi sao? Khoảng cách này, đá bắn ra sẽ trực tiếp rớt giữa chiến trường! Lẽ nào người Obi đã điên cuồng tới mức ngay cả người của mình cũng không bận tâm sao? Chuyện xảy ra tiếp theo, khiến sự kinh ngạc của người Seeger biến thành hoảng sợ, người Obi thao tác máy bắn đá thật lớn, theo tiếng vang oành oành, tảng đá to lớn và đạn pháo nhét đầy hỏa dược, trực tiếp bay vào doanh trại Seeger ở hậu phương chiến trường! Một quả đạn pháo, thậm chí nổ tung cách Jiera không tới mười mét, miếng sắt bay ra, rạch lên trán quốc vương, máu đỏ tươi nhuộm đỏ gương mặt Jiera. “Bệ hạ!” Doanh trại ở hậu phương Seeger xuất hiện hỗn loạn, ảnh hưởng tới binh sĩ trong chiến trường. Cán cân nghiêng về hướng Obi. Tình trạng cuộc chiến thế lực ngang nhau, đã sắp bị phá vỡ. Hắc Viêm hÃp mắt lại, giÆ¡ cao trÆ°á»ng kiếm trong tay, vung mạnh, mÅ©i kiếm trá»±c tiếp chá» và o quá»c vÆ°Æ¡ng Seeger! Tiếng còi hiá»u du dÆ°Æ¡ng lại vang lên, Osafei giÆ¡ cao vó trÆ°á»c, hà lên từng tráºn, gió truyá»n tiếng nói của quá»c vÆ°Æ¡ng khắp má»i ngóc ngách chiến trÆ°á»ng, âGiết!â Các binh sÄ© hai mắt Äã nhuá»m Äá» máu, Äi theo quá»c vÆ°Æ¡ng của há», nhÆ° sóng lá»n vá» bá», lao vá» chiến trÆ°á»ng. Jiera Äá»i diá»n Äẩy y quan chẩn trỠình ra, giÆ¡ cao rìu chiến, gầm lên: âGiết!â DÅ©ng khà của ngÆ°á»i Seeger sẽ không thua bất cứ ai, trên chiến trÆ°á»ng, không phải ngÆ°Æ¡i chết, chÃnh là ta vong! Khi Äại quân Obi và Seeger giết nhau, ai cÅ©ng không phát hiá»n, nÆ¡i cách chiến trÆ°á»ng Äại khái nÄm trÄm mét, sau Äá»n Äất mà u nâu và ng, có hai Äá»a tinh nằm sấp. âÄánh nhau rá»i.â Má»t Äá»a tinh trong Äó nói. âỪ.â âCó thá» thông báo cho Harold Äại nhân rá»i.â âKhông cần Äợi tá»i khi bá»n há» phân thắng bại sao?â âNgá»c à .â Äá»a tinh gõ bạn má»t cái, âBất ká» ai thắng ai bại, Äá»i vá»i kế hoạch của Äại nhân Harold Äá»u không có ảnh hÆ°á»ng gì.â âVáºy sao?â âHarold Äại nhân nói thế.â Äá»a tinh gãi Äầu, âTóm lại, chúng ta láºp tức vá» thà nh Cary.â âKhông cần Äá» lại má»t ngÆ°á»i thủ á» Äây sao?â âNgÆ°Æ¡i muá»n á» lại?â âKhông muá»n.â âVáºy còn phà lá»i cái gì?â Hai Äá»a tinh thÆ°Æ¡ng lượng xong, quay Äầu chui và o trong Äá»a Äạo Äã Äà o trÆ°á»c Äó, cá»a Äá»a Äạo dùng nắp gá» chắn lại, ai cÅ©ng không phát hiá»n Äược á» Äây từng có Äá»a tinh tá»i. Harold nháºn Äược tin Obi và Seeger khai chiến trÆ°á»c Nadun Josh má»t bÆ°á»c, ngÆ°á»i Grilan còn á» lại thà nh Cary Äá»ng thá»i hoan hô, tiếp theo không hẹn mà cùng che miá»ng, không thá» cÆ°á»i, không thá» kêu, sẽ bá» phát hiá»n. Harold Äợi má»i ngÆ°á»i yên tÄ©nh, má» miá»ng: âTin rằng quan chấp chÃnh Äại nhân Äã ngá»i không yên rá»i, Äây là cÆ¡ há»i tá»t.â âTa nói nà y, dứt khoát tiêu diá»t hắn Äi.â Touro lấy tay vẽ qua cá», âDù sao kim tá» Äã Äến tay rá»i, diá»t hắn, trá»±c tiếp Äẩy cho ngÆ°á»i Obi hoặc Seeger.â âKhông thá» là m thế.â Harold lắc Äầu, âà của lãnh chủ Äại nhân là lấy toà n bá» thà nh Cary nà y, giết Nadun, sẽ có quan chấp chÃnh má»i khác, nhất Äá»nh phải giữ hắn lại.â Touro vá» Äầu mình, âQuên mất, nhất thá»i hứng trÃ.â Những ngÆ°á»i khác Äá»u thiá»n ý cÆ°á»i hai tiếng. Kế hoạch Äã tiến hà nh tá»i nay, trong lòng má»i ngÆ°á»i Äá»u nghẹn hÆ¡i, khó tránh hÆ¡i nóng nảy. âCà ng tá»i gần cuá»i, cà ng phải bình tÄ©nh.â Harold thu lại nụ cÆ°á»i, nói vá»i má»i ngÆ°á»i, âMá»i ngÆ°á»i cần phải phục tùng má»nh lá»nh, nếu bất cứ ai dám tá»± tiá»n hà nh Äá»ng, cho dù chá» khiến chuyá»n có chút sai xót, ta sẽ khiến cho hắn biết, háºu quả nghiêm trá»ng thế nà o!â Harold cỠý Äè nặng ngữ khÃ, tuy không có nghiêm nghá», nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i Äá»u giáºt mình, Äá»nh Äầu nóng há»i bắt Äầu bình tÄ©nh lại. Äúng, kế hoạch vẫn chÆ°a thà nh công, hiá»n tại chÆ°a phải lúc cao hứng. Nadun Josh trong phủ Äá» của chấp chÃnh quan quả tháºt Äúng nhÆ° Harold nghÄ©, nhÆ° kiến trên chảo nóng Äứng ngá»i bất an. Chiến tranh của Obi và Seeger Äã bắt Äầu, bất luáºn ai thắng ai bại, thà nh Cary chá» sợ sẽ gặp phải nạn cÆ°á»p. Quân Äá»i vÆ°Æ¡ng tá» Calavi Äáp ứng vẫn chÆ°a tá»i, có lẽ nên nói, cÄn bản sẽ không tá»i. Nadun cÅ©ng nhÆ° vÆ°Æ¡ng tá» á» tại vÆ°Æ¡ng thà nh xa xôi Äó, Äá»u rất rõ, dù có ÄÆ°a thêm nhiá»u quân Äá»i tá»i thà nh Cary, cÅ©ng chá» Äá» cho ngÆ°á»i ta giết. Obi và Seeger, bất luáºn quá»c gia nà o, Chisa Äá»u không thá» chá»ng chá»i, chá»n lá»±a duy nhất, chÃnh là lại hy sinh ngÆ°á»i trong thà nh má»t lần, dù sao thà nh Cary gặp phải chuyá»n nà y cÅ©ng không phải là lần má»t lần hai, chắc Äã quen rá»i. NgÆ°á»i chết thì không cần phải lo, lại di chuyá»n ngÆ°á»i từ nÆ¡i khác tá»i thôi, thà nh có bá» phá cÅ©ng không sao, xây lại là xong. Chá» cần mảnh Äất nà y vẫn còn á» trong tay mình, thì vạn sá»± Äại cát. Äây tháºt sá»± là Äo kim tá» của Chisa, Äá» vui vẻ vá»i nÆ°á»c bạn. VÆ°Æ¡ng tá» Calavi có thá» nghÄ© thế, quá»c vÆ°Æ¡ng Chisa cÅ©ng có thá» nghÄ© thế, nhÆ°ng Nadun Josh thì không thá» nghÄ© thế! VÆ°Æ¡ng tá» và quá»c vÆ°Æ¡ng á» cách ngà n dặm, nhÆ°ng Äao của ânÆ°á»c bạnâ Äang gác trên cá» hắn Äó! Quan chấp chÃnh bất luáºn thế nà o cÅ©ng không thá» rá»i khá»i thà nh Cary, cho dù có bá» giết chết á» Äấy, giá»ng nhÆ° tiá»n nhiá»m Meyfa của hắn, cÅ©ng Äại biá»u thà nh Cary vẫn thuá»c vá» Chisa. Má»t khi Nadun rá»i khá»i thà nh Cary, thì có nghÄ©a là Chisa từ bá» nÆ¡i nà y, váºy thì, bất luáºn binh sÄ© của quá»c gia nà o và o Äóng trong thà nh Cary, nÆ¡i nà y Äá»u sẽ trá» thà nh mảnh Äất của ngÆ°á»i khác. VÆ°Æ¡ng tá» Calavi sẽ không cho phép Nadun là m thế. Máy bắn Äá giao dá»ch vá»i Harold Äã Äặt trên tÆ°á»ng thà nh, bản vẽ máy bắn Äá mua tá»i thì lại không có bất cứ tác dụng nà o, tìm không Äược công thợ và nguyên liá»u, cÄn bản không ká»p chế tạo. Nadun có chút há»i háºn, sá»m biết váºy, mua bản vẽ là m gì, tiá»n mua bản vẽ, Äủ Äá» mua thêm mÆ°á»i mấy cá» máy bắn Äá và mấy ngà n cây ná» má»t phát rá»i. Äá»t nhiên, bÆ°á»c chân Nadun dừng lại, hắn nhá» tá»i lần gặp trÆ°á»c, biá»u thỠẩn ý của Harold. ThÆ°Æ¡ng nhân nhìn giá»ng nhÆ° má»t quý tá»c Äó, má»t câu nói mang Äầy hà m nghÄ©a, Äá»t nhiên chiếm cứ Äầu óc hắn, âQuan chấp chÃnh Äại nhân, mạng sá»ng, quan trá»ng hÆ¡n má»i thứ, ngà i thấy sao?â Mạng sá»ng, quan trá»ng hÆ¡n má»i thứ? âGiao dá»ch buôn bán mà chúng tôi là m, còn nhiá»u hÆ¡n ngà i có thá» tÆ°á»ng tượng rất nhiá»u.â Lúc Äó Nadun không hiá»u ý của Harold, hiá»n tại há»i tÆ°á»ng lại, Harold có phải Äang ám thá» vá»i hắn, có thá» giúp hắn thoát khá»i khá»n cảnh hiá»n tại không? Không, má»t thÆ°Æ¡ng nhân, không thá» có sức mạnh nà y, váºy thì, là cái gì? Ãnh mắt Nadun trá» nên khó hiá»u, nếu trÆ°á»c Äó hắn còn muá»n vì Calavi vÆ°Æ¡ng tá» mà thủ á» thà nh Cary, thì sau khi vÆ°Æ¡ng tá» bắt Äầu trì hoãn phái trú binh, tháºm chà ngay cả khoản chi mua vÅ© khà cÅ©ng không muá»n bá» ra, sá»± trung thà nh của Nadun, Äã bắt Äầu nảy sinh dao Äá»ng. Giá»ng nhÆ° thÆ°Æ¡ng nhân Äó nói, mạng sá»ng, quan trá»ng hÆ¡n má»i thứ. Ngà i nói xem, vÆ°Æ¡ng tá» Äiá»n hạ? Nadun Äã quyết Äá»nh. Ná»a tiếng sau, má»t chiếc xe ngá»±a chạy ra khá»i phủ Äá» của quan chấp chÃnh, Äi tá»i nÆ¡i á» của Äá»i thÆ°Æ¡ng buôn Harold.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau