Máu ở trong cơ thể y như một dòng nước tự do chảy xuôi chảy ngược, Mặc Dạ ngửa cằm lên tựa như đang cảm nhận gì đó.
Sâu trong nội tâm của y là một loại khát vọng mãnh liệt, truy đuổi nguồn gốc tinh thần của y, sức mạnh của y như bành trướng ra khắp vũ trụ, cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng y vẫn không thể nào chạm đến được người mà y muốn chiếm làm của riêng.
Sự trống rỗng mờ mịt đó làm người y trở nên biến ảo, làm bầu không khí xung quanh cũng lay động theo, mọi người theo phản xạ lui về phía sau.
Mặc Dạ hóa thành một làn nước bạc mờ ảo tựa hồ muốn phá tan toàn bộ căn cứ này ra, muốn đột phá tất cả sự trói buộc, y tông thẳng lên nóc của căn cứ, rồi bay vọt lên trời cao!
Nước hồ đã sớm bị thực vật của Chu Thanh hút cạn, ánh nắng chiếu qua lổ hổng vừa mới bị Mặc Dạ đụng thủng, giống như một dải cát vàng trong suốt.
Giáo sư Trần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời cơ hồ bị Mặc Dạ bao trùm, vừa thuần mỹ vừa to lớn, giống như ông dành cả cuộc đời để theo đuổi và dâng hiến cũng chỉ vì để chờ đợi được khoảnh khắc này.
Mặc Dạ bay lượn trên bầu trời, nhưng lại không cảm nhận được hơi thở của Chu Ngự.
Khi y bay lướt qua cánh đồng, các loài cỏ cây như bị y cuốn theo bay lên trời.
Tống Lẫm lập tức đuổi theo, sóng vai bay lượn cùng với y.
“Chu Ngự đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976370/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.