Sắc trời dần tối sầm, bước điều tra ban đầu cũng chấm dứt.
“Việt nhi, cùng phụ hoàng trở về đi.”
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt tính toán rời đi thì phát hiện bé đang nhìn nơi nào đó không phản ứng, theo ánh mắt bé nhìn qua, cách đó không xa, thấp thoáng sau đám cây cối có một tiểu viện cũ nát.
“Việt nhi, làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Ngạo không cho rằng tiểu viện hẻo lánh cũ nát kia có gì đáng giá để nhi tử bảo bối của mình quan sát lâu như vậy.
“Nơi đó là chỗ trước khi Việt nhi gặp được phụ hoàng từng ở.”
Bé vừa thốt ra, không chỉ Hoàng Phủ Ngạo, Minh Khê, còn có một ít người đứng gần bọn họ nghe thấy đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía tiểu viện hẻo lánh, cũ nát nằm trong một góc Hoa Chiếu điện.
Tiểu điện hạ được bệ hạ sủng ái nhất, trước kia, cũng chính là trước lúc bé ba tuổi, còn nhỏ như vậy lại phải ở nơi như vậy đối với những người trong hoàng cung thì chỉ là một mảnh ngói che đầu mà thôi, có ai ngờ được đây là nơi Nam Việt Tiểu điện hạ từng ở cơ chứ?
Hoàng Phủ Ngạo trước kia cũng chỉ nghe Tạp Ân đơn giản nhắc tới mà thôi, không ngờ nhi tử bảo bối của y lại từng ở một nơi như vậy, thế nhưng so với tưởng tượng của y còn kém hơn rất nhiều.
Thanh Việt lôi kéo phụ hoàng của bé, chậm rãi tới gần tiểu viện hoang vắng kia.
Đây là lần đầu tiên Thanh Việt trở lại nơi này sau năm bé ba tuổi đã suýt bị đói chết, đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485452/quyen-4-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.