“Bệ hạ, hoàng thành Đông chích đến trưa hôm nay đã bị công phá, nhưng ba mươi vạn đại quân của Đông Chích Hoàng thái tử lục soát khắp cả hoàng thành nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích Đông Chích hoàng cùng với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Đông Chích Hoàng thái tử đã phát công văn ra ngoài, trên đó nói, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lợi dụng tà thuật của ma vu sư, mê hoặc Đông Chích hoàng, hiện tại đã cùng Đông Chích hoàng lẩn trốn.
Đồng thời yêu cầu dân chúng khắp nơi ở Đông Chích cùng các quốc gia khác hãy hiệp trợ truy tìm hành tung của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, sớm một chút cứu Đông Chích hoàng.
Tạp Ân vừa bẩm báo vừa dâng cấp báo lên Hoàng Phủ Ngạo.
“Đông Ly Trầm cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không thấy?”
Thanh Việt im lặng ăn bữa tối bên kia nghe Tạp Ân bẩm báo xong thì lập tức thò đầu qua, cố gắng áp sát vào xem ké bản cấp báo trên tay phụ hoàng.
Nhìn bộ dáng tò mò của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có cách nào với nhi tử bảo bối, chỉ có thể tạm ngừng bữa tối, ngồi bên cạnh bé, cùng bé xem.
“Phụ hoàng, bọn họ biến mất thì sẽ đi đâu nha? Này có phải đại biểu chúng ta sắp có phiền toái không?”
Tuy Thanh Việt miệng nói là ‘phiền toái’ nhưng vẻ mặt lại hệt như một chú gà trống choai, đang hưng phấn cùng mong chờ đối thủ, chuẩn bị được thử sức một phen, bộ dáng như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo nhìn mà đau đầu một trận, không thể không lên tiếng nhắc nhở bé con.
“Việt nhi, ngươi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485450/quyen-4-chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.