Chương trước
Chương sau
Báo đen xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hình thể của nó lớn hơn rất nhiều so với thú nhân thuộc tộc báo đen thông thường, hình thú khổng lồ như vậy thì chỉ có thể là của một người, đó chính là Lạc Tang.

” Con ngươi màu đỏ! Lạc Tang đã cuồng hóa rồi! “. Một người hét lên kinh ngạc đầu tiên, sau đó tất cả mọi người nhớ tới cái tin đồn kia: thú nhân biến dị một khi rơi vào điên cuồng thì hai mắt sẽ biến thành đỏ đậm, khát máu vô tình.

Người đàn ông ôm đứa nhỏ đến xem náo nhiệt liền vội vã ôm hài tử rời đi, những người xung quanh dồn dập lùi về sau, Văn Sâm Đặc Tư thấy tình cảnh này thì khóc càng nhiều hơn, con của mình không phải là kẻ giết người đáng sợ.

Mục Mộc trông thấy Lạc Tang xuất hiện, trên mặt lộ vẻ căm thù, không nói hai lời nhanh chân đi đến chỗ y nhưng bị Lạc Lâm chặn lại.

Lạc Lâm cũng rất khổ sở, một tay ôm Văn Sâm Đặc Tư đang gào khóc còn một tay lại phải ngăn chặn Mục Mộc, ngay lúc này thì ông nhìn thấy một con báo đen xuất hiện ở cuối con đường, có chút thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Nhĩ vội vã chạy tới, nhìn thấy Hi Nhĩ đứng ở trước mặt Lạc Tang thì lập tức cuống lên, vừa chạy đến chỗ cậu ta vừa hét lên: ” Hi Nhĩ! Rời khỏi chỗ đó! “.

Hi Nhĩ không có nghe thấy mà khẩn trương nhìn báo đen khổng lồ ở trước mặt, giọng nói mềm mại: ” Lạc Tang, em là Hi Nhĩ đây, anh còn nhận ra em không? “.

Nhưng mà báo đen chỉ là dùng hai mắt đỏ như máu nhàn nhạt liếc nhìn Hi Nhĩ một cái, liền dời tầm mắt, hiển nhiên là không có hứng thú với cậu ta.

Hi Nhĩ vô cùng thất vọng, Hạ Nhĩ chạy tới bên cạnh cậu ta liền vội vã khiêng cậu ta lên trên vai phóng đi, chờ đã rời xa khỏi Lạc Tang thì mới thả cậu ta xuống, anh nghiêm nghị nói với đám người xung quanh: ” Tất cả giống cái về nhà! Thú nhân ở lại! “.

Hạ Nhĩ không rõ lắm sau khi cuồng hóa Lạc Tang sẽ mạnh đến mức nào, tóm lại lưu lại càng nhiều nhân thủ thì càng tốt.

Lúc này báo đen nhìn thấy Mục Mộc đang bị Lạc Lâm chặn lại đường đi thì nó liền có chút hưng phấn, hai con mắt nhìn chằm chằm Mục Mộc không tha, trong miệng tiết nước bọt, đồng thời tứ chi hơi hạ thấp xuống.

Nhìn thấy Lạc Tang bày ra cái tư thế này với Mục Mộc, trong lòng của mọi người đang ở đây đều hồi hộp, đây là tư thế chuẩn bị của dã thú tại thời điểm lao ra vồ con mồi.

” Bảo vệ Mục Mộc! “. Hạ Nhĩ là người thứ nhất xông tới trước người Mục Mộc chống đỡ, thú nhân chung quanh nghe lệnh đều chắn ở trước người Mục Mộc, tạo thành một bức tường thịt nhưng Hạ Nhĩ vẫn chưa yên tâm lắm, vì vậy liền nói với người đội trưởng kia: ” Ngươi lấy xích sắt đến đây! Nhanh lên! “.

Bộ lạc tại trong những ngày lễ đặc biệt long trọng sẽ dùng xích sắt bắt được con mồi khổng lồ còn sống về để ăn mừng, như voi ma mút khổng lồ, khủng long bạo chúa chân sắt…, nhưng dùng để đối phó với thú nhân vẫn là lần đầu tiên.

Người đội trưởng kia nghe thấy Hạ Nhĩ kêu mình lấy xích sắt đến, sau khi sững sờ trong giây lát thì nhanh chóng biến thành một con chim lớn bay vỗ cánh bay đi.

Tình hình đã trở nên khẩn cấp, Lạc Lâm nâng đầu của Văn Sâm Đặc Tư lên, vẻ mặt ngưng trọng căn dặn ông ấy: ” Văn Văn, em nhanh chóng dẫn Mục Mộc rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt! “.

Văn Sâm Đặc Tư hít hít cái mũi đỏ vì khóc, mặc dù ông vô cùng muốn ở lại nhưng vì Mục Mộc và đứa con ở trong bụng hắn nên ông chỉ có thể dựa theo chỉ thị của Lạc Lâm mà làm thôi.

Nhưng Mục Mộc lại không chịu đi cùng ông, hắn đã không còn quan tâm đến sự sống chết của mình nữa mà chỉ muốn tìm Lạc Tang tính sổ.

” Tôi không đi đâu! Tôi cũng không sợ y! “. Mục Mộc hất Văn Sâm Đặc Tư ra, hắn muốn nhìn thấy Lạc Tang, cố tình đám thú nhân cao to kia lại chắn ở trước người hắn.

” Không đi chẳng lẽ chờ bị Lạc Tang cắn chết sao? “. Văn Sâm Đặc Tư mang theo nước mắt nhào tới ôm lấy Mục Mộc, muốn dùng vũ lực để kéo hắn đi nhưng lại bị Mục Mộc đẩy mạnh ra.

Lúc này mặt đất run nhẹ lên, Lạc Tang cuồng hóa đã hành động, chỉ thấy y phóng lên thật cao lao thẳng về phía Mục Mộc đang ở phía sau đoàn người! Miệng đầy răng nhọn há ra thật to, hiển nhiên là muốn vồ hắn!

” Ngăn y lại! “. Hạ Nhĩ hét lớn một tiếng, liền lao về phía Lạc Tang, cơ thể ngay tại lúc đang lao tới liền hóa thành báo đen va chạm với báo đen Lạc Tang khổng lồ!

Nhưng mà hành vi này của Hạ Nhĩ lại giống như là lấy trứng chọi đá, anh chỉ khiến cho Lạc Tang dừng lại, nhưng đổi lại là bị văng mạnh ra xa!

Hạ Nhĩ rơi theo đường pa-ra-bôn lên trên nhánh cây cách đó không xa rồi nặng nề rơi xuống đất, khiến cho lá rụng tơi tả, Phỉ Lợi Phổ đang trốn ở phía sau cây lại càng hoảng sợ, liền vội vàng lui về phía sau ba bước, sợ hãi nhìn Hạ Nhĩ đang nằm trên mặt đất.

Hạ Nhĩ nằm trên mặt đất rên lên một tiếng, đã nhận một cú đập vào thật mạnh nên anh bị chảy máu ở bên trong, há miệng ói ra một ngụm máu tươi, song sau đó lại phát hiện Phỉ Lợi Phổ đang đứng cách mình không xa.

Hi Nhĩ sửng sốt một chút, liền ra lệnh cho Phỉ Lợi Phổ: ” Hãy về nhà cho tôi! “.

Hạ Nhĩ nói xong từ dưới đất bò dậy, lần nữa xông về phía Lạc Tang.

Phỉ Lợi Phổ há miệng muốn nói: mới vừa nãy anh rõ ràng đã nói giống cái về nhà, thú nhân ở lại…

Lúc này, Lạc Tang đang bị hơn hai mươi thú nhân bao vây, y phát ra gầm thét dữ tợn, nhe ra răng nanh khủng bố nằm thị uy với bọn họ, hai mắt đỏ như máu thỉnh thoảng nhìn về phía Mục Mộc.

Vật nhỏ kia lại khiến cho y bị mê hoặc, vẻ ngoài, mùi của hắn, ngay cả giọng nói của hắn đều vô cùng tuyệt vời, làm cho y rất muốn đè hắn xuống đất thượng □□ mạnh mẽ!

Nhưng trước tiên y cần phải giải quyết đám người phiền chán này cái đã.

Đôi mắt của Lạc Tang liền đỏ thêm mấy phần, y mở to miệng cắn một con gấu ngựa, thú nhân đó lấy làm kinh hãi, vội vã nhấc hai bàn chân lên để ngăn cản, thú nhân kề bên thấy hắn ta gặp nạn thì liền dồn dập đánh Lạc Tang tới tấp, Lạc Lâm đã hóa thành báo đen thậm chí nhẫn tâm hé miệng cắn vào cổ của Lạc Tang!

Mục Mộc bị trân loạn đấu giữa các dã thú ở trước mắt làm cho cháng váng, Văn Sâm Đặc Tư nhân cơ hội này liền lại kéo hắn ra, kết quả một cái kéo này lại khiến Mục Mộc tỉnh táo lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, sau đó chạy đến chỗ để phơi quần áo rút cây sào trúc dài ra, rồi vừa giơ sào trúc lên vừa kêu to “A a a ” gia nhập vào chiến trường!

” Lạc Tang! Tôi liều mạng với anh! “. Mục Mộc cầm sào trúc tàn nhẫn đánh liên tiếp lên người Lạc Tang, Lạc Tang mới vừa tát văng một con sói xóm, liền bị Mục Mộc dùng sào trúc đánh vào mông,  đánh liên tiếp khiến Lạc Tang có chút sửng sờ, đồng thời cũng làm cho các thú nhân xấu hổ.

Giống cái này quả là hung hãn…

” Tôi đánh chết anh cái đồ khốn kiếp! “. Mục Mộc điên cuồng giơ sào trúc quật vào mông và chân sau của Lạc Tang, gậy sau mạnh hơn so với gậy trước rất nhiều, Lạc Tang bị trúng phải mấy gây mới phục hồi tinh thần lại, phát ra gầm rú với Mục Mộc, trong miệng phát ra hơi gió thổi bay mái tóc đen mềm mại của Mục Mộc.

” Mục Mộc! Đi ngay! “. Lạc Lâm nhắm một con mắt hét với Mục Mộc, vừa nãy ông muốn cắn vào cổ họng của Lạc Tang nhưng lại bị Lạc Tang dùng móng vuốt sắc bén quào cho trầy mặt, khuôn mặt đang chảy đầy máu.

Mục Mộc nơi nào sẽ nghe lời của Lạc Lâm, mắt thấy Lạc Tang cuồng bạo muốn đánh về phía mình, thình lình xuất hiện một cái xích sắt thô to từ trên trời rơi xuống, mang theo gió mạnh ” vù vù ” từng vòng cuốn lấy cổ của Lạc Tang!

Mục Mộc cầm sào trúc đi lên phía trên xem, hóa ra là người đội trưởng kia đã mang người đến, chỉ thấy người đội trưởng kia đang bay trên không trung cầm lấy xích sắt, mà các thú nhân tới cùng với hắn ta đang phối hợp với nhau bao vây xung quanh Lạc Tang, quấn xích sắt thô to lên trên cơ thể hình thú của y.

Lạc Tang một bên gầm thét một bên giãy dụa, những thú nhân này vốn định dùng xích sắt quấn Lạc Tang lại, không ngờ là do sự giãy dụa cực mạnh của y mà bị hất bay lên không trung rồi!

” Hỗ trợ! “. Hạ Nhĩ đang bị chảy máu miệng nhìn thấy các thú nhân ở trên không trung không chống đỡ nổi nữa, liền nhảy lên thật cao mà nắm lấy đầu xích sắt cuối cùng đang vung vẩy lung tung, sau đó hóa thành hình người bắt đầu cố sức kéo, những thú nhân khác thấy thế, cũng đi tới phụ kéo xích sắt, nên mười mấy dây xích sắt quấn chặt trên người ở Lạc Tang, mới miễn cưỡng khiến y bất động.

Đáng sợ là Lạc Tang ở dưới tình trạng này vậy mà vẫn có thể giằng co cùng bọn họ, thậm chí dường như còn chiếm thế thượng phong nữa!

” Đi gọi trợ giúp! Không chịu nổi nữa! “. Lạc Lâm lôi kéo một đầu xích sắt, đỏ mặt tía tai hét to với một thú nhân bị hất văng đi vừa mới bay trở về.

Thú nhân lập tức vỗ cánh bay đi, Mục Mộc thấy các thú nhân đang kéo xích sắt sắp không chịu đựng được nữa thì liền ném sào trúc đi rồi chạy đến bên cạnhmột thú nhân trung niên cùng kéo với ông ta, mới phát hiện sức lực của Lạc Tang mạnh kinh khủng, chân của hắn đang trượt trên bãi cỏ.

Mắt thấy Lạc Tang sắplàm cho xích sắt nới lỏng ra, tâm trạng của các thú nhân này đều trở nên nặng nề, lúc này bỗng có một mũi tên nhọn xé gió mà đến, gào thét đâm về phía Lạc Tang!

Đáng tiếc mũi tên nhọn này lại không thể đâm thủng vào da của Lạc Tang, mà gãy thành hai nửa rơi trên mặt đất.

Mũi tên là màu xanh biếc, hiển nhiên đã tẩm □□.

Mục Mộc một bên lôi kéo xích sắt một bên quay đầu lại nhìn thì kinh ngạc phát hiện người bắn tên lại là Văn Sâm Đặc Tư! Chỉ thấy ông lại lấy ra một mũi tên đã tẩm độc, vừa khóc vừa gắn vào cung.

Độc, có thể làm suy yếu Lạc Tang.

Văn Sâm Đặc Tư đang định bắn tiếp một mũi tên nữa thì Lạc Lâm lại hét to với ông: ” Bắn vào ánh mắt của nó! Mũi tên không đâm thủng được da của nó đâu! “.

Văn Sâm Đặc Tư sửng sờ mà Mục Mộc cũng sửng sờ, còn Lạc Tang cuồng hóa dường như cảm giác được nguy hiểm nên sức lực giãy dụa càng dữ dội hơn, khiến cho mấy chục thú nhân đang lôi kéo xích sắt cũng phải lung lay.

” Nhưng mũi tên này có độc! Đôi mắt cách đại não quá gần rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư không muốn.

” Nó chết! Hoặc là đám người chúng ta sẽ chết! “. Lạc Lâm cố sức nắm chặt xích sắt, hét to với Văn Sâm Đặc Tư: ” Nhanh lên! Chúng ta sắp không giữ vững được nữa rồi! “.

Nước mắt của Văn Sâm Đặc Tư chảy ra như suối, y thấy đông đảo thú nhân đều đã bị thương, liền nhìn về phía Lạc Tang không còn tâm trí, cắn môi kéo cung, nhắm mũi tên tẩm độc vào ngay mắt trái của Lạc Tang.

” Con hư… Xin lỗi… “. Văn Sâm Đặc Tư thống khổ nghẹn ngào, cắn môi mình đến bật máu, ông chảy nước mắt nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó giương cung rồi buông lỏng tay ra, mũi tên nhọn bay nhanh bay về phía Lạc Tang!

Mục Mộc trong khoảnh khắc này liền cảm thấy hoảng hốt, thế giới xung quanh biến thành trống rỗng, trong mắt của hắn chỉ còn lại có một mũi tên kia cùng Lạc Tang bị xích sắt quấn vòng quanh, trong đầu lại lóe lên một ít hình ảnh trước kia: ” Mục Mộc, em ăn thử quả này xem, rất nhiều giống cái thích ăn quả này “. Lạc Tang đưa một chùm quả màu tím cho hắn, trong mắt mang theo vẻ lấy lòng.

” Mục Mộc, anh giúp em tắm được hay không? “. Lạc Tang cầm khăn mặt, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn.

” Cắt tóc? Đừng nên cắt, tóc của em vừa mềm vừa mượt, anh rất thích “. Lạc Tang dùng tay của mình chải tóc cho hắn, sau đó nhặt lên một sợi tóc rồi để ở dưới mũi khẽ ngửi.

” Mục Mộc, em… Phía sau vẫn còn sưng sao? Chúng ta đã bốn ngày không có làm rồi… “. Lạc Tang kéo hắn vào trong lồng ngực, nỗ lực kìm nén dục vọng đối với hắn.

Hôn môi, xoa xoa, dây dưa, chờ tất cả qua đi, Lạc Tang luôn khẽ cắn lỗ tai của hắn, dùng âm thanh khàn khàn thổ lộ với hắn: ” Mục Mộc, anh yêu em… “.

Đôi mắt của Mục Mộc đã ươn ướt, hắn đột nhiên nhảy lên, vươn tay lên muốn tóm lấy mũi tên độc đang lao về phía Lạc Tang, nhưng hắn cách cái mũi tên này quá xa nên hắn không thể bắt được.

” Không —— “. Mục Mộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trơ mắt nhìn mũi tên độc kia bắn trúng vào mắt trái của Lạc Tang!

” Rống —— “. Lạc Tang thốt ra tiếng gầm đau đớn, do quá đau nhức nên hắn rốt cục bỏ rơi đám thú nhân đang kéo xích sắt mà lăn lộn ở trên mặt đất, lúc này mắt phải không bị sao của y trong lúc lơ đãng lại liếc nhìn Mục Mộc.

Đó là… Ai?

Hắn trông có vẻ rất ngon.

Đúng rồi, y đã nhớ ra rồi, đó là…

Người yêu trọn đời của mình.

Máu tươi từ trong mắt trái Lạc Tang chảy ra không ngừng, độc tố thành công tiến vào trong cơ thể y, y bắt đầu hô hấp khó khăn, tứ chi tê liệt nhưng thần trí cũng bắt đầu khôi phục.

Đỏ như màu máu ở bên trong con mắt phải của Lạc Tang dần dần rút đi, mắt của hắn khôi phục thành màu vàng sậm thâm trầm.

” Mục Mộc… “. Lạc Tang mang theo xích sắt thô to lảo đảo nghiêng ngã bò đến chỗ Mục Mộc, mắt phải nhìn chăm chú vào hắn nhưng mà độc tố khuếch tán quá nhanh, không chờ y đến gần Mục Mộc thì liền ầm ầm ngã xuống.

Toàn thân Mục Mộc lạnh lẽo, hắn đi từ từ về phía Lạc Tang, dáng vẻ ngơ ngác, như xác chết di động vậy.

Lạc Tang ngã trên mặt đất miệng lớn thở dốc, cơ thể hơi co giật, y đưa móng vuốt về phía Mục Mộc: ” Mục Mộc… “.

Mục Mộc ngồi xổm xuống, bỏ tay của mình vào trong móng vuốt của Lạc Tang: ” Tôi ở đây “.

Lạc Tang chợt cảm thấy yên bình, thật giống không còn cảm thấy đau đớn nữa, y tận dụng chút sức lực cuối cùng hóa thành hình người, từng ngón tay đan vào các kẽ hở giữa những ngón tay của Mục Mộc, nắm thật chặt bàn tay của Mục Mộc rồi kéo đến bên miệng của mình.

Đôi môi lạnh lẽo hạ xuống trên bàn tay lạnh ngắt một nụ hôn lạnh lẽo.

” Anh yêu em “.

Nước mắt của Mục Mộc ngay lập tức liền rớt xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.