Mũi tên nhọn bắn trúng vào con mắt trái của Lạc Tang, máu tươi bắn tung toé.
” Không! “. Mục Mộc đột ngột từ trên giường bật dậy, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch.
Hắn đang nằm ngủ trong một căn phòng trông rất quen thuộc nhưng Mục Mộc lại không nhớ rõ lắm, chờ đến khi Hi Nhĩ đi vào thì hắn mới nhớ ra được đây là căn phòng trong ngôi nhà gỗ tao nhã ở tại trung tâm khu Đông trước kia của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm.
Hiện tại, chủ nhân của ngôi nhà gỗ này là Hạ Nhĩ.
” Anh đã tỉnh? “. Hi Nhĩ bước nhanh đi tới kiểm tra tình hình của Mục Mộc, sau đó đứng dậy đi rót nước cho hắn.
Mục Mộc nhớ tới, sau khi Lạc Tang ngã trên mặt đất nhắm mắt lại thì ngay sau đó hắn cũng hôn mê bất tỉnh.
Cầm lấy cốc trà mà Hi Nhĩ đưa tới, Mục Mộc phát hiện cả người đều rất bủn rủn, cánh tay không có chút sức lực nào nên hắn liền hỏi Hi Nhĩ: ” Tôi đã hôn mê bao lâu rồi? “.
” Bốn ngày, anh bị sốt cao. Ai biểu ngày đó anh không chịu mang giày lại chỉ mặc áo ngủ mỏng ở bên ngoài cả một buổi tối “. Giọng điệu của Hi Nhĩ lạnh nhạt, liền quay người đi ra ngoài: ” Tôi đi nấu cháo cho anh, bốn ngày này anh gần như không ăn cái gì “.
Nghĩ đến Lạc Tang, Mục Mộc liền vội vàng nắm lấy cánh tay của Hi Nhĩ, Hi Nhĩ liền cau mày quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tien-nam-nhan/2289420/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.