Gia Á quyết định rời khỏi Dạ Chi vực, vì mang thai bọn họ đã chậm trễ trong này suốt một năm rồi. Tuy rằng lúc đầu đã để Á Sắt quay về bộ lạc báo tin bình an, nhưng không biết tình hình bộ lạc hiện tại thế nào? Gia Á bắt đầu có cảm giác nhớ nhà. 
Đại đa số tộc nhân của bộ lạc Tát Đức quyết định đi theo thần tử, còn một số ít trưởng lão và tộc nhân quyết định lưu lại cố thổ, dù sao Dạ Chi vực cũng là thánh thổ của bộ lạc Tát Đức, nhất định phải tiếp tục duy trì. Lạc Khả thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn lại quê hương của mình lần cuối đeo bọc hành lý lên lưng, đuổi theo Gia Á—— đang ôm thần tử. Lạc Khả cảm thấy vô cùng khẩn trương và hưng phấn, cậu tin là tất cả tộc nhân quyết định rời khỏi Dạ Chi vực cũng có cảm nhận như vậy. 
Lúc tới đây chỉ có vài người rất thoải mái, lúc trở về lại giống như một đại đội hành quân. Gia Á bắt đầu đau đầu, một số lượng khảm đặc khổng lồ thế này về tới bộ lạc Phì Tư Thắc nên an trí thế nào? Nếu không thì cứ nhét họ vào nhà các lỗ đạt độc thân là được rồi. Đúng! Đó là một ý kiến hay! Gia Á nhìn lại đại đội sau lưng mình, lộ ra tươi cười quỷ dị. 
Từ một khắc bắt đầu rời khỏi mảnh đất hắc ám kia, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức giống hệt như người nhà quê đi lạc vào thành phố, bắt đầu hô to gọi nhỏ! 
“Là ánh sáng!” 
“Mau nhìn! Kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-thu-nhan-bo-lac/1359588/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.