Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71
Chương sau
Gia Á hiện tại đang trong thời gian ‘ở cử’, tựa vào trên giường ôm cục cưng im lặng dị thường, cầm một cái muỗng nhỏ đút cục cưng uống nước trái cây. Tắc Vạn làm bộ mặt vô cùng nghiêm túc đứng một bên, còn Lạc Khả là bộ dạng giương cung bạt kiếm. “Các người đi ta không cản, nhưng thần tử phải lưu lại!” Lạc Khả nói. “Không có khả năng! Nó là con ta!” Tắc Vạn cười nhạo một tiếng, đây là đạo lý gì cơ chứ, dựa vào cái gì bắt con y ở lại bộ lạc Tát Đức! Cứ như vậy đoạn đối thoại không có kết quả lại tiếp tục, Gia Á giống như căn bản không hề nghe thấy, bình thản chăm sóc cho tiểu bánh bao ăn, trong lòng thì bạo phát tình cảm mẫu tử, hắn cảm thấy cục cưng của mình là đứa nhỏ tuyệt vời nhất thiên hạ, lúc mới sinh ra làn da nhăn nhúm lại đỏ ửng, hiện tại đã căn ra mịn màng trong suốt, trên trán còn có ấn ký nhìn qua hệt như tiểu thiên sứ. Ánh mắt cục cưng giống hệt như hắn, đen láy, hiện tại đang lóng lánh nhìn hắn làm Gia Á cảm nhận được vui sướng của người làm ‘cha’. Gia Á thực thích đứa nhỏ, trước kia đã thường xuyên đùa giỡn với những đứa nhỏ, nhưng không thể so sánh với bây giờ, trong ngực là đứa con mình trăm cay nghìn đắng sinh ra. “Gia Á, thần tử phải ở cùng một chỗ với thần tộc, ngươi không thể mang người đi.” Lạc Khả nói với Gia Á. Gia Á ngẩng đầu nhìn Lạc Khả. “Cái gì kêu không thể? Cục cưng là đứa con của ta, ta sinh ra.” Gia Á không khỏi bật cười, đám người này bị tổ huấn gây sức ép đến phát điên rồi. “Lạc Khả, hiện tại vấn đề RWAR cũng đã có biện pháp xử lý, về sau cục cưng nhất định phải theo ta, không có khả năng nó ở bộ lạc Tát Đức cả đời.” Gia Á bình tĩnh trình bày sự thật. “Thần tộc của các ngươi nếu nhất định phải đi theo thần tử, vậy liền theo ta cùng nhau rời khỏi Dạ Chi vực.” Gia Á ra điều kiện, để cục cưng lại là điều không thể, những người này nếu nguyện ý đi theo thì có thể, không muốn thì khỏi bàn nữa. “Không được! Dạ Chi vực là thánh thổ, là nơi duy nhất trên đại lục Thụy Bá có thánh tuyền, rời khỏi đây, bộ lạc Thụy Bá không thể tiếp tục sinh sản.” Lạc Khả nói, phương thức sinh sản của bọn họ và người thường bất đồng, bọn họ phải dựa vào thánh tuyền. “Lạc Khả, các ngươi vẫn ở Dạ Chi vực cho tới nay, vẫn duy trì phương thức sinh sản gắng bó với huyết mạch thần tộc của thủy nhân loại, không phải vì lí do tìm kiếm tân thần tử sao! Chính là tình huống hiện tại không giống như vậy, ta không phải là người của thần tộc, Tắc Vạn cũng không phải, cái này thuyết minh thần tử không chỉ xuất hiện trong thần tộc, cho dù thông qua kết hợp mà các ngươi nói là ‘tội ác’, cũng có thể sinh ra tân thần tử. Các người rời khỏi nơi này thì có sao?” Gia Á biết tộc nhân của bộ lạc Tát Đức vẫn thờ phụng thủy thần, cho rằng Thiết Lợi Á kết hợp với lỗ đạt là tội ác, vì thế mới bị trừng phạt, làm đại lục Thụy Bá suốt mấy trăm năm qua không có thần tử tái sinh. Trong lòng bọn họ rất khinh thường hành vi kết hợp của lỗ đạt và khảm đặc, cho rằng nó là dơ bẩn. Bọn họ không phải không thể ra khỏi Dạ Chi vực, mà là chính họ không muốn, bởi vì thế giới bên ngoài đã bị khảm đặc và lỗ đạt chiếm lĩnh, đối với bên ngoài bọn họ chính là ngoại tộc. “Tóm lại, không có khả năng ta để cục cưng lại, các ngươi có muốn cùng đi hay không, tự bàn bạc lại đi.” Gia Á hạ tối hậu thư, tuy ngôn ngữ không có gì quá khích nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn. Điều này chứng tỏ Gia Á ôm ý tưởng cá chết lưới rách mới nói như vậy. Lạc Khả trầm mặc, trung tâm của bộ lạc Tát Đức là thần tử, trước kia là Thiết Lợi Á say ngủ, hiện tại là đứa nhỏ của Gia Á. Bọn họ cần có một cột trụ tinh thần mới có thể tiếp tục tồn tại. Nếu Gia Á mang thần tử đi thì thần tộc còn ý nghĩa gì nữa? Chính là nếu đi theo Gia Á, bọn họ phải đối mặt với phương thức kết hợp tội ác kia mà hoàn toàn không có chút kiến thức gì, sự tình gì có thể phát sinh cũng không thể đoán trước được. Thân là tộc trưởng, gánh nặng Lạc Khả gánh trên vai nặng nề hơn người bình thường, cậu phải suy nghĩ cho tương lai của thần tộc. Nếu Gia Á muốn mang thần tử đi bọn họ muốn ngăn cũng có tâm mà vô lực. Không nói tới những lỗ đạt có khả năng hóa thân thành cự thú, bản thân Gia Á đã có năng lực khống chế kim loại cũng đủ chống cự, còn có người thiết kỳ quái Sophie không bị ảnh hưởng bởi không gian sương mù, nếu thật sự đánh nhau, bộ lạc Tát Đức sẽ không thu được lợi ích gì. Dù sao tộc nhân của bộ lạc Tát Đức trừ bỏ năng lực thần triệu, cũng không còn khả năng công kích nào. “Lạc Khả, chúng ta coi như cũng thân thiết, đề nghị của ta nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Không phải Dạ Chi vực không tốt, mà chính là chúng ta có nhà của mình. Hơn nữa các ngươi cũng không nhất định phải ở đây, thế giới bên ngoài tuy có nhiều nguy hiểm hơn nhưng so với nơi này lại càng to lớn tự do hơn. Các ngươi thật sự cam tâm sống ở một nơi vĩnh viễn chỉ có đêm tối sao!” Gia Á biết Lạc Khả đang rất mâu thuẫn, bộ lạc Tát Đức đã trụ ở Dạ Chi vực mấy trăm năm, trong này không có cự thú, càng không có dã thú biết công kích, trong rừng rậm chỉ có đám thỏ linh tinh, luôn hòa bình chung sống với nhân loại. Nhưng bên ngoài không giống như vậy, nguy hiểm ở khắp nơi. Tộc nhân của bộ lạc Tát Đức so với khảm đặc bình thường cũng không mạnh mẽ hơn bao nhiêu, vấn đề chính là làm thế nào để sinh tồn và sinh sản thế nào, đây chính là vấn đề. Lạc Khả nghe hắn nói có chút chấn động, thế giới rộng lớn tự do, cậu tới giờ chưa hề nghĩ tới, cũng không dám nghĩ……………… “Gia Á, ngươi cho ta một thời gian, ta cần suy nghĩ một chút.” Thái độ Lạc Khả có chút không kiên định, cậu cần trưng cầu ý kiến các vị trưởng lão, đồng thời cậu cũng cần sắp xếp lại mớ suy nghĩ của mình. Nhìn thân ảnh Lạc Khả rời đi, Gia Á trừng mắt liếc Tắc Vạn. Bạn đang âNgu ngá»c, nói suá»t má»t giá» vá»i Lạc Khả cÅ©ng không bằng ta nói mấy câu.â Gia à hừ hừ nói, Tắc Vạn gieo mầm má»ng và o bụng hắn, hắn bây giá» còn chÆ°a tÃnh sá»! Tuy nhiên mầm móng nà y cÅ©ng không tá»i, cục cÆ°ng tháºt sá»± rất Äáng yêu. âÄúng rá»i! Tắc Vạn, cục cÆ°ng vẫn chÆ°a có tên.â Gia à Äá»t nhiên nhá» tá»i chuyá»n nà y. Tắc Vạn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ôm lấy Gia Ã, còn nói y ngá»c, Gia à là m mụ mụ cÅ©ng thông minh chút nà o Äâu, bây giá» má»i nhá» tá»i chuyá»n Äặt tên cho Äứa con. Cục cÆ°ng tên là gì má»i tá»t? Gia à Äá»i vá»i chuyá»n Äặt tên cho cục cÆ°ng mà có chút buá»n bá»±c, hắn không giá»i chuyá»n nà y. Tắc Vạn nói ra và i cái tên, Äá»u bá» Gia à bác bá». âLam Kì?â âRất yếu Äuá»i!â âJeff?â âTầm thÆ°á»ng quá!â âLai Gia?â âKhông Äủ uy phong!â âSophieâ¦â¦â¦â¦..â âÄó là tên em trai!â âKhông, ý ta là Äá» Sophie nghÄ© Äiâ¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦.â Tắc Vạn hết cách liá»n Äem gánh nặng Äẩy ra ngoà i. Vá» phần tên cục cÆ°ng, má»i ngÆ°á»i ra rất nhiá»u ý tÆ°á»ng, trải qua công Äoạn sà n lá»c dà i Äằng Äẵng rá»t cục chá»n Äược. Hải Ãn TÆ°, theo ngôn ngữ của Äại lục Thụy Bá chÃnh là tân sinh và sức mạnh. Gia à thá»±c hà i lòng, tên nà y do Sophie Äặt, dá»
nghe lại uy phong. Lạc Khả cùng các trÆ°á»ng lão thÆ°Æ¡ng nghá» tháºt lâu, cuá»i cùng vẫn không có kết quả. Kỳ tháºt bản thân Lạc Khả ngoại trừ sá»± sợ hãi còn có má»t chút tò mò, theo lá»i của Gia à cáºu nghÄ© tá»i má»t thế giá»i bao la rá»ng lá»n, trong lòng cáºu có má»t ngá»n lá»a cháºm rãi bùng cháy. Bá» lạc Tát Äức Äá»i Äá»i canh giữ mảnh Äất nà y, mấy trÄm nÄm qua không biết bên ngoà i Äã thay Äá»i thà nh bá» dáng gì nữa? Bá»n há» không có chút kiến thức nà o. Lạc Khả vá»n nghÄ© cuá»c Äá»i mình sẽ giá»ng nhÆ° tá»c trÆ°á»ng tiá»n nhiá»m, bình thản vô vá», nhÆ°ng hiá»n tại váºn má»nh cho há» má»t sá»± lá»±a chá»n, Lạc Khả còn rất trẻ, không khá»i có chút khát vá»ng vá»i sá»± lá»±a chá»n nà y. Các trÆ°á»ng lão thì vô cùng phản Äá»i dẫn bá» lạc ra ngoại giá»i, nếu rá»i khá»i Dạ Chi vá»±c, thần tá»c không thá» tiếp tục duy trì phÆ°Æ¡ng thức sinh sản truyá»n thá»ng. Bá»n há» chá» còn hai lá»±a chá»n, giá»ng nhÆ° khảm Äặc bình thÆ°á»ng kết hợp vá»i lá» Äạt hoặc là diá»t vong. Cuá»i cùng, Lạc Khả quyết Äá»nh cho má»i ngÆ°á»i trong bá» lạc tá»± quyết Äá»nh. Äi theo thần tá» rá»i khá»i Dạ Chi vá»±c, hoặc lÆ°u lạiâ¦â¦â¦â¦â¦â¦ bá» lạc Tát Äức vì tin tức nà y mà rÆ¡i và o khiếp sợ và trầm mặc.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71
Chương sau