Nhắc nhở thân thiện: Vui lòng không dùng những từ ngữ nhạy cảm, kho nghe( hay đại loại như thế) để mắng chửi nhân vật. Nếu vi phạm, xóa cmt không báo trước.
"Là oan hồn, không có ác ý với người khác, không cần để ý." Ân Viêm thì thầm bên tai Dụ Trăn, xem gã đàn ông trên cầu thang thành không khí.
Ân Nhạc không thích nhất chính là anh họ lớn Cừu Quân Văn này. Cậu vừa nghe gã nói đã trợn mắt xem thường, cố ý nâng giọng nói: "Ố ồ, anh họ Quân Văn rời giường rồi à, nhìn cái quầng thâm mắt này xem, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, buổi tối nằm mơ thấy ác mộng nên ngủ không ngon ha."
Đây vốn chỉ là một câu oán giận bình thường, nhưng Cừu Quân Văn lại như bị chọc trúng chân đau. Gã đột nhiên nổi cơn điên xông tới nắm cổ áo Ân Nhạc, hung tợn nói: "Thằng nhóc thúi, mày nói cái gì! Không lớn không nhỏ, để xem hôm nay tao dạy dỗ mày thế nào." Nói rồi gã giơ nắm đấm lên.
Ân Nhạc bị hành động của gã làm cho đứng hình, sau khi phản ứng lại thì tức đến đỏ bừng mặt. Cậu vừa kéo tay gã ra vừa quát: "Tôi nói gì? Sao anh không nghe thử mấy lời vừa nãy anh nói xem! Anh hai tôi trêu chọc anh à, bản thân vô dụng thì đi ghen ghét với người khác, tôi nói cho anh biết, anh tôi với anh Dụ rất tốt, không cần anh ở đây phun cứt!"
"Mày! Tốt lắm, phun cứt, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết nên nói chuyện thế nào!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-than-duong-hon/2107827/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.