Vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, ông nội Dụ qua đời, mang theo tươi cười nhắm mắt. Dụ Trăn quỳ trước quan tài cúi đầu đốt vàng mã, bên ngoài gió lớn tuyết cũng lớn, cánh cửa gỗ cũ nát của đạo quan bị gió thổi kêu kẽo kẹt không ngừng. Bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu không có chân đèn cố định, bị gió thổi đong đưa lay động, cái bóng của quan tài và Dụ Trăn bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, trong ánh đèn tối tăm, tựa như quỷ ảnh. "Kêu ông dọn đến ở với con, ông không muốn, bây giờ thì hay rồi, muốn ở cũng không ở được nữa. Cái nơi rách nát này có chỗ nào tốt, thời đại này làm gì có ai đến đạo quan đoán mệnh nữa, huống chi còn là loại đạo quan rách nát ở tít tận nông thôn này."
Dụ Trăn hít mũi, đưa cái tay đầy mùi giấy lên lau nước mắt trên mặt, nhìn qua thật sự rất chật vật. "Con nói với ông nên sửa lại nơi này một chút, ông cũng không làm, muốn về ở cạnh ông, ông lại không cho, con trồng hoa ở đâu mà không được, sao ông lại cố chấp như vậy chứ." Tiếng của cậu càng ngày càng nhỏ, sóng lưng đang thẳng bỗng sụp xuống, tay dính mùi giấy lau lung tung trên mặt. Gió càng ngày càng lớn, đã có tuyết bị thổi vào bên trong quan. Cậu cầm một xấp giấy vàng mã khác tiếp tục đốt, tầm mắt đảo qua Bình An châu trên cổ tay. Nhớ tới lúc còn nhỏ, ông nội thường bày vẻ mặt nghiêm túc dặn dò cậu, lòng cậu chùn xuống, gỡ nó ra nắm chặt trong tay, sau đó ném vào chậu than.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.