Chu Mộ Dư yếu ớt nằm trên giường một ngày, Úc Sương cũng ở cùng gã một ngày.
Hai người thêm một con mèo cùng nhau nằm trong chăn. Úc Sương ôm mèo, Chu Mộ Dư ôm Úc Sương ngủ rất say.
Khi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã nhạt màu, khiến người ta nhất thời không thể phân biệt được là buổi sáng hay buổi tối. Úc Sương dụi dụi mắt, giãy dụa từ trong lòng Chu Mộ Dư ra, đưa tay sờ lên trán Chu Mộ Dư trước, sau đó xốc lên chăn ngồi dậy, ngồi ngơ ngác đối diện cửa sổ một lát.
Thời gian trên điện thoại hiển thị đang là chập tối.
Úc Sương cúi đầu nhìn về phía Chu Mộ Dư. Có lẽ là bởi vì tác dụng của thuốc, gã ngủ rất say, lồng ngực với phần trên phập phồng theo nhịp thở.
Úc Sương rất ít khi nhìn Chu Mộ Dư ngủ ở khoảng cách gần như vậy, không khỏi nhìn tới thất thần.
Hình như gã đã hơi gầy đi, xương quai hàm cũng trở nên sắc bén hơn, xương mày và sống mũi vẫn thẳng tắp cao ngất giống như ngọn núi đá lởm chởm. Vẻ ngoài như vậy nhìn không dễ tiếp cận, không thể khiến người khác tin rằng gã sẽ trở thành một người chồng kiên nhẫn dịu dàng chăm sóc. Trước kia Úc Sương cũng không tin, nhưng quả thật Chu Mộ Dư đang thay đổi từng ngày.
Lúc cậu đang ngẩn người, Chu Mộ Dư tỉnh dậy.
Đầu tiên là lông mi run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt điều chỉnh tiêu điểm đến mặt Úc Sương, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Bé cưng, em dậy rồi."
"Ừm." Úc Sương ngượng ngùng dời ánh mắt đi.
Hình như Chu Mộ Dư không phát hiện cậu nhìn lén gã, may quá.
"Mấy giờ rồi?" Chu Mộ Dư hỏi.
"Sáu giờ rưỡi.
"Ồ."
Vừa dứt lời, chuông cửa dưới lầu vang lên.
Một ngày bị quấy rầy hai lần, mặt Chu Mộ Dư lộ vẻ không kiên nhẫn, Úc Sương chủ động đứng dậy, nói: "Em đi mở cửa."
Lần này là Chu Thư Dập tới đưa canh cho Chu Mộ Dư
Chu Thư Dập biết Chu Mộ Dư bị bệnh từ chỗ Nghiêm Phóng, thuận miệng nói cho mẹ Chu. Mẹ Chu giống như gặp kẻ địch, lại không dám tự tới đây, vì thế tự mình nấu một nồi canh bảo Chu Thư Dập mang tới.
Hơn cả việc này, vấn đề Chu Mộ Dư quan tâm hơn là: "Sao cháu vẫn còn liên hệ với Nghiêm Phóng?"
"Cũng không phải cháu muốn vậy." Chu Thư Dập nhún nhún vai: "Chú ta không phân biệt được thân hay lạ, hôm đó uống chút rượu đã gọi cháu là anh em, chú nói xem có phải đầu óc chú ta bị úng nước rồi không?"
"Vậy cậu ta đâu?"
"Đi cùng anh Khiên rồi, ngày mai quay về California."
Sắc mặt Chu Mộ Dư hơi dịu đi: "Biết rồi."
"Chắc chú vui lắm nhỉ. Tình địch đầu tiên thì tèo, tình địch thứ hai thì bị chú đá bay, người thứ ba thứ tư chắc cũng không dám tới nữa." Giọng điệu Chu Thư Dập có hơi chua sót: "Úc Sương thật đáng thương, mới hai mươi mốt tuổi đã bị chú giam cầm rồi."
"Chú cũng không giam, là em ấy cam tâm tình nguyện ở bên chú." Chu Mộ Dư nói xong, nghĩ đến cái gì: "Cháu thu dọn hành lý xong chưa?"
"Xong rồi, cũng đã thuê phòng xong rồi."
"Ừm," Chu Mộ Dư cụp mắt, im lặng suy tư một lát, "Chú có một chuyện đã suy nghĩ rất lâu, muốn hỏi ý của cháu một chút."
"Gì vậy chú?"
Lúc Chu Mộ Dư với Chu Thư Dập đang nói chuyện, Úc Sương ở trên lầu cho Muội Muội ăn, cũng tiện chơi với nó một lúc.
Mắt thường cũng có thể thấy mèo con đã lớn hơn rồi, hiện tại cũng đã to bằng một con mèo trưởng thành, nhưng tính cách vẫn không thay đổi, trước sau như một vẫn thích dính lấy Úc Sương.
Mấy ngày Úc Sương không ở nhà, mấy bộ đồ mới với đồ chơi lúc trước đặt trên mạng cũng tới rồi. Đồ đầy một tủ, đặt ở trong phòng của mèo con.
Úc Sương quay về phòng ngủ của mình để tìm kéo. Lúc kéo ngăn ngủ ở đầu giường ra, cậu thấy cuốn album Đàm Luật Minh để lại cho mình, nhìn kỹ lại hình như vị trí bị thay đổi—— lúc trước cậu đặt mặt bìa hướng lên trên, còn giờ bìa cuốn album lại ở dưới.
Người có thể đi vào phòng này chỉ có Chu Mộ Dư với dì giúp việc. Dì thì không bao giờ đụng vào đồ của Úc Sương, như vậy chỉ có thể là Chu Mộ Dư.
Nhưng Chu Mộ Dư chưa từng nhắc đến chuyện cuốn album với cậu....
Úc Sương ngồi xổm trước ngăn kéo, ngơ ngác mở to mắt, lại cầm cuốn album ra.
Bên trong không có thay đổi gì, xem ra cũng chỉ có người lấy ra xem rồi cất lại về. Nếu không phải đặt sai hướng, căn bản Úc Sương sẽ không phát hiện.
Chu Mộ Dư đến phòng cậu làm gì...
Úc Sương nghĩ nghĩ, lại đặt cuốn album về chỗ cũ, đóng ngăn kéo rồi đi xuống lầu.
Chu Thư Dập đã đi rồi, một mình Chu Mộ Dư ngồi trên sô pha không biết suy nghĩ cái gì. Úc Sương đi qua đó, nói: "Tiên sinh."
Chu Mộ Dư cầm lấy tay Úc Sương, kéo người ngồi xuống cạnh mình, nói: "Lúc trước em nói muốn đi học, tôi đã hứa với em là năm sau, em còn nhớ chứ?"
Úc Sương gật gật đầu: "Nhớ."
"Mấy ngày nay em không ở nhà, một mình tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ, để em đi học sớm cũng tốt, như vậy em cũng có thể sớm tốt nghiệp."
"Chú, chú đang nói..."
Úc Sương không dám tin những gì mình đang nghe được.
Vốn dĩ cậu nghĩ Chu Mộ Dư mất bao nhiêu công sức đưa cậu trở lại thì sẽ càng buộc chặt cậu ở cạnh hơn, không ngờ Chu Mộ Dư còn chủ động thả cậu để cậu đi học.
"Có phải Thư Dập đã nói gì với chú không..." Úc Sương không chắc chắn hỏi.
"Không phải. Là tự tôi nghĩ vậy." Chu Mộ Dư lộ ra nụ cười thản nhiên, bởi vì đang mệt mỏi nên ý cười cũng có vẻ rất nhạt: "Nhưng tôi không biết cụ thể làm thế nào, hỏi Thư Dập, nó nói hay là nghe ý kiến của em thì sẽ tốt hơn."
"Sao cơ?"
"Một là học một năm ở một trường đại học trong nước có hợp tác với nước ngoài, sang năm hai sẽ chuyển đến trường của Chu Thư Dập. Như vậy em có thể có thời gian một năm để quen với môi trường giao tiếp bằng tiếng Anh, từ từ bắt kịp tiết tấu của đại học. Hai là trực tiếp ra nước ngoài với Thư Dập, có nó ở cạnh em, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nếu em lo lắng không theo kịp thì có thể sang bên đó học một lớp ngôn ngữ trước."
Sắc mặt Chu Mộ Dư bình tĩnh, tốc độ nói cũng rất vững vàng, không mang theo cảm xúc riêng ép Úc Sương phải chọn gì cả.
"Em muốn như thế nào cũng đều được. Có tôi ở đây, em không cần lo lắng những vấn đề khác." G nói.
Úc Sương không trả lời ngay.
Chu Mộ Dư nhìn như bình tĩnh nhưng Úc Sương vẫn nhìn ra được một tia chờ mong và một chút không nỡ nhỏ nhoi ở trong ánh mắt gã.
Ở sâu trong lòng gã, chắc chắn không nỡ để Úc Sương rời khỏi chính mính nhưng vì niềm vui của Úc Sương và tương lai sau này của cả hai, gã vẫn quyết định như vậy.
"Em..." Úc Sương không do dự quá lâu, nhanh chóng đưa ra lựa chọn: "Em sẽ học ở trong nước."
Ở Ninh Thành có một trường đại học hợp tác với nước ngoài khá nổi tiếng, nếu không ngoài ý muốn thì có lẽ Chu Mộ Dư muốn cậu học ở đó. Nếu là như vậy, mỗi tuần thậm chí mỗi ngày Úc Sương đều có thể về nhà, Chu Mộ Dư cũng có thể an tâm công tác, không cần lo lắng bản thân sẽ cô đơn khi Úc Sương vắng nhà.
Chu Mộ Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Nghĩ kỹ chưa? Có thể không cần quyết định nhanh như vậy."
Úc Sương gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
"Vậy mấy ngày nữa tôi làm thủ tục cho em, em có thể nghĩ tiếp xem mình nên học chuyên ngành gì."
"Được."
Úc Sương không có chấp niệm với việc ra nước ngoài, chỉ là vì Chu Thư Dập phải ra nước ngoài học nên cậu cũng bị ảnh hưởng, cảm thấy đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới cũng không tệ.
Nhưng nếu phải lựa chọn giữa "ngắm nhìn thế giới" và "Chu Mộ Dư", Úc Sương nhất định sẽ chọn Chu Mộ Dư.
Đột nhiên sắp phải đi học... Úc Sương tự nhiên có hơi không yên.
Chu Mộ Dư kéo cậu ngồi lên đùi mình, ôm cậu vào trong lòng: "Sương Sương, tôi cũng là lần đầu tiên làm chồng, còn rất nhiều chuyện cần phải học. Nếu như làm chưa tốt chỗ nào, em phải nói cho tôi biết đấy."
Úc Sương lắc đầu: "Chú đã rất tốt với em rồi." Cậu ôm lấy cổ Chu Mộ Dư, vùi mặt vào hõm vài Chu Mộ Dư, giống như đang hỏi nhưng cũng như đang tự lẩm bẩm: "Sao chú lại tốt với em như vậy..."
Trong nhận thức của Úc Sương Chu Mộ Dư không nên đối tốt với cậu như vậy.
Điều này vượt ngoài mối quan hệ và tình cảm giữa người với người mà cậu có thể hiểu được, tốt tới mức khiến cậu cảm thấy mấy mánh khóe mình dùng với Chu Mộ Dư đều vô cùng không nên.
Chu Mộ Dư nhẹ giọng nở nụ cười: "Chuyện này có là gì đâu, là em dễ dỗ quá thôi."
"Không phải..."
Úc Sương không có nhiều sự tham khảo có thể đối chiếu, người duy nhất có thể lấy để so sánh chỉ có Đàm Luật Minh. Mặc dù Đàm Luật Minh rất dịu dàng, nhưng lại có dục vọng khống chết rất mạnh, tuyệt đối không có khả năng cho phép cậu rời hắn để đi học, cũng sẽ không giống như Chu Mộ Dư, chủ động nghĩ lại vấn đề của bản thân, nói sửa là sửa, không để ý tới thể diện của người đàn ông.
Nếu Úc Sương tiếp xúc thêm với nhiều người thì sẽ phát hiện ra, thường không có mấy ai biết sai nói sửa là sửa được dễ dàng cả.
Hơn nữa ở tuổi này của Chu Mộ Dư, khi đã tạo đủ giá trị trưởng thành cho bản thân rồi thì rất khó phủ định lại quá khứ của chính mình.
Úc Sương chỉ biết là Chu Mộ Dư rất tốt với cậu, vậy là đủ rồi.
"Cục cưng, sao em lại khóc?"
Giọng nói của Chu Mộ Dư cắt ngang suy nghĩ của Úc Sương.
"Em..." Úc Sương cúi đầu cọ cọ khóe mắt mình lên áo Chu Mộ Dư, không nhận ra mình đã khóc lúc nào: "Em không khóc."
"Tôi xem nào." Chu Mộ Dư giữ vai Úc Sương để cậu đối diện với mình, xem xét cẩn thận: "Mắt đỏ hết lên rồi."
Úc Sương không giấu giếm được, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em cũng không biết vì sao..."
Nhìn cậu không giống như đang tủi thân, Chu Mộ Dư yên lòng, nâng cằm Úc Sương lên rồi hôn lên mí mắt cậu một cái, nói: "Đừng khóc."
"Ừm."
Úc Sương ôm lấy Chu Mộ Dư một lần nữa, lần này càng thêm dùng sức, giống như muốn hòa tan bản thân tiến vào cơ thể Chu Mộ Dư.
Sự chủ động thể hiện tình cảm của cậu như vậy khiến Chu Mộ Dư vừa mừng vừa lo, giọng điệu cũng mềm mỏng đi mấy phần: "Sao vậy."
Úc Sương không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Bóng đêm ngoài cửa sổ vô cùng tĩnh lặng, trong phòng cũng yên tĩnh nhưng ấm áp. Muội Muội ăn uống no say đi từ trên lầu xuống, đang tìm một chỗ trên sô pha để nằm xuống, nhìn thấy hai người ở trước mặt lại ngáp một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]