“Mẹ ơi, mình đang đi đâu đấy ạ?”
“Mình trốn đi như thế này bố chắc giận lắm.”
“Cùng lắm thì em quỳ úp mặt vào tường thôi. Sợ gì.”
“Thôi đi, bố mà cầm que thì anh chẳng là đứa chạy trước à?”
Tiếng hai đứa nhỏ líu lo trong xe khiến Doanh Minh đau đầu. Nhân lúc dừng đèn đỏ, cô phanh xe lại, đập tay vào ghế:
“Hai con một ngày không cãi nhau là không chịu nổi hả?”
“Mẹ! Anh Kiên bắt nạt con mà.”
“Thôi đi Nhã tiểu thư. Quỷ thần hai vai minh giám…”
Minh ngay lập tức cốc cho cậu nhóc đang ba hoa chích chòe một cái, mắng yêu:
“Con bớt xem phim chưởng là được rồi đấy. Giờ chúng ta đi thăm bà ngoại, lát nữa khi gặp bà, nhớ phải ngoan ngoãn, có nhớ hay không?”
Hai đứa trẻ đồng thanh dạ vâng, Minh nhìn chúng nó, vẫn cảm thấy không yên lòng ở đâu đó.
Người khác chỉ có một đứa con đã đau cả đầu, còn cô, chỉ trong một ngày có thêm hai đứa. Một lát sau, xe đã đến trước cửa một ngôi nhà cũ kỹ.
Cô dắt theo con trai con gái, đẩy cửa bước vào. Một người phụ nữ đang bế đứa trẻ trạc tuổi Kiên và Nhã đứng ở cửa. Thấy cô, hai mắt bà rưng rưng:
“Hà. Con đã về rồi đấy à?”
Người này không phải ai khác ngoài bà Vân. Mà Trần Doanh Minh… cũng chính là Lương Hải Hà đã rơi xuống biển mấy năm trước.
“Bình có nhớ chị không?” Hà gật đầu chào mẹ mình, giơ tay trêu đùa đứa nhỏ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655586/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.