Lửa bén lên đốt cháy mọi ngóc ngách trong nhà, chất liệu gỗ như đổ thêm dầu vào lửa, cách mặt ba bước đã bị khói hun đến nỗi không nhìn thấy gì.
“Kiên? Con ở đâu thế?”
Cô gái cầm một cái áo đã thấm nước để quật mạnh, ngọn lửa nhất thời bị tách làm hai ra, để lộ một khoảng không nho nhỏ có thể lách người vào. Cô ngay lập tức nhảy vào chỗ trống đó, chạy vội tới nơi đứa trẻ đang khóc lớn gọi mẹ.
“Mẹ ơi.”
“Mẹ đây.”
“Con sợ lắm.”
Cô gái ôm lấy cậu con trai nhỏ của mình, cái áo ướt duy nhất để tránh lửa cũng mặc lên cho thằng bé. “Không sao đâu con. Mẹ ở đây rồi. Ngồi ngoan một chút, chúng ta ra khỏi đây ngay.”
Cậu bé thút thít tựa vào lòng mẹ. Cô gái nhìn căn phòng một lần nữa, nơi nơi đều là lửa cháy dữ dội, không có áo, người cô bị lửa liếm lên, hai tay, hai chân, mặt đều bỏng rát. Khói đang điền vào các chỗ chưa bị cháy đến, chỉ hai phút nữa thôi, họ sẽ không còn chỗ nào thoát thân cả.
Cô gái mím chặt môi, hạ thấp thân mình để tránh hít phải khói độc, chạy ào ra khỏi căn phòng.
Rầm!
Khói và bụi bốc lên cao khi thanh rầm rơi xuống đất rồi bị lửa nuốt sạch. Thanh rầm gẫy ra làm đôi, chắn chéo ở cửa, hơi nóng từ nó bốc lên ập vào mặt hai người. Con đường duy nhất để trốn thoát của họ đã bị chặt đứt.
Cô gái hoảng loạn, vòng tay đang ôm con trai còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655585/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.