--- Đến con bé lại thành biến dị, ta nhìn còn thấy giống củ cải nhỏ.
Lời này ứng với biểu tình nghiêm túc phát ra lửa của Nguyễn tổng.
Tiểu Vũ thiếu chút nữa đau sốc hông.
Nhịn xuống.
Nhất định phải nhịn xuống.
Ai u.
Nguyễn tổng của cô, rốt cuộc lại trở về bộ dáng hoạt bát sinh động như khi còn nhỏ.
Tuy rằng lực kiềm chế của Tiểu Vũ không tồi, rốt cuộc không cười ra tiếng, nhưng Nguyễn tổng vẫn nổi giận, đầu tiên là gọi cho bà nội kêu người già cứ nói cái gì linh tinh không đứng đắn, đồ ăn khuya Tiểu Vũ làm cho cũng không ăn.
Đóng cửa lại, Nguyễn Ức ngồi trong phòng khắc chế cảm xúc, cô đã thật lâu không phẫn nộ như vậy, không phải cô nhỏ nhen, mà việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của mình.
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyễn Ức mở ngăn kéo, lục lọi nửa ngày, tìm ra thước đo tỉ mỉ đo chiều dài ngón tay.
Mặc kệ người khác thế nào, cô chỉ cần so với ngón tay thon dài tinh tế của Tiểu Vũ.
Thời điểm cất thước về chỗ cũ, Nguyễn Ức ngừng một chút, cô cúi đầu, trầm mặc nhìn khung ảnh được cất kỹ.
Là tấm ảnh chụp một nhà năm người hạnh phúc.
Cô được hai mẹ ôm vào trong lòng, hai bà lại như trẻ con cười nháo bên cạnh.
Khi đó, mọi người hạnh phúc biết bao.
Tiểu Vũ nào biết tâm tư Nguyễn Ức, cô ngồi một mình trên sô pha, nhớ lại bộ dáng thẹn thùng của cô ấy, muốn cười lại phải nhịn cười, cuối cùng lăn thành một cục.
Quá yêu.
Cô thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420877/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.