--- Đây là Na Tra cùng ai?
Nhận được cái nhìn chết người của Nguyễn tổng, toàn bộ thân mình A Luân đều cứng đờ.
Nguyễn Ức nhìn cô nửa ngày, lông mi dài chớp động, nhàn nhạt nói: "Ừ, là tôi cùng Tiểu Vũ."
A Luân ngẩn người, không thể tưởng tượng nổi: "Em?"
Nguyễn tổng ở chỗ nào cơ?
Nguyễn Ức gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Na Tra."
A Luân:...
Cuộc sống có rất nhiều cách để chết, cố tình lại có người tự chọn tìm đường chết.
Trong lòng A Luân còn lập lòe một chút ánh sáng hy vọng cuối cùng, rốt cuộc gần đây Nguyễn tổng cùng Tiểu Vũ bên nhau đã tốt hơn, nên sẽ không tính toán chi li này đó việc nhỏ này đi.
Cô quả nhiên hiểu Nguyễn Ức nhất.
Nguyễn Ức nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Trừ tiền thưởng tháng này."
Một chân A Luân phanh lại, trên trán đầy mồ hôi chảy ra, Nguyễn Ức nghiêng đầu, con ngươi như mực nhìn cô: "Chị cảm thấy ảnh chụp thế nào?"
Lại một vấn đề liên quan đến sống chết.
A Luân ngồi thẳng tắp, dùng ánh mắt chân thành nhất thế gian nhìn Nguyễn Ức, dùng giọng nói thành khẩn trả lời: "Ảnh chụp hai em bé thật là cực kỳ ngây thơ chất phác đáng yêu vừa nhìn thấy chính là tiên nữ hạ phàm tuyệt đại phi phàm, trẻ em hạ giới không thể so được."
Lúc này, bà chủ nên vừa lòng đi?
Nguyễn Ức nhìn cô, hơi mỉm cười: "Tôi có bảo chị phải khen như vậy đâu, A Luân, càng ngày càng dối trá, vẫn là trừ luôn một quý đi."
A Luân:...
Ô ô, cô biết rồi, sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420876/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.