Chương trước
Chương sau
Tuấn im lặng không nói gì. Ngày đó Lan chỉ nói với anh là có mảnh đất giá rẻ nên mang tiền tiết kiệm ra đặt cọc rồi mua. Ngay cả anh cũng không biết rõ mảnh đất này trị giá bao nhiêu tiền. Tới bây giờ nghĩ lại anh ta mới cảm thấy có bất thường ngay từ khi đó. Lúc bọn họ mới kết hôn, tiền trả nợ còn không đủ thì tích cóp được bao nhiêu mà mua nổi đất ở nơi phố xá nhộn nhịp này. Hóa ra mảnh đất này là anh trai cô cho mà có, vậy mà anh lại không nghĩ ra.

Bùi Thu Hằng biết căn nhà cô ta đang ở là thuộc quyền sở hữu của Lan thì gần như muốn hét lên :”Cô nói láo, căn nhà đó không thể là của cô. Giấy tờ này cô làm giả đúng không?”

Bảo Lan câu môi :”Cô nghĩ tôi rảnh rỗi tới vậy à?”

Bùi Thu Hằng nheo ánh mắt lạnh lẽo, cô ta im lặng vài giây rồi bất ngờ lấy xấp tài liệu kia mà xé nát.

“Thu Hằng, em làm cái gì vậy?”

Tuấn hoảng hốt vội cản cô ta nhưng không kịp nữa. Tập tài liệu kia chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại là đống giấy vụn.

Bùi Thu Hằng cười khẩy :”Giấy tờ nhà đã không còn, tôi muốn xem cô làm sao chứng minh được căn nhà đó là của cô.”

Bảo Lan bật cười :”Cái này khó lắm sao? Nói cho cô biết, tất cả tài liệu cô vừa xem chỉ là bản sao thôi. Nếu cô thích xé như vậy hay là để mai mốt tôi in ra vài chục bộ cho cô từ từ xé.”

“Cô…”

Bùi Thu Hằng tức giận run người cô ta vung tay muốn ném chiếc kẹp tài liệu kia vào người cô nhưng Bảo Lan may mắn né được. Bảo Lan bình thản nhìn bọn họ mà không hề có chút tức giận nào. Bảo Lan với lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn vân vê.

“Sao? Cô muốn làm gì? Căn nhà kia tôi cho các người 1 tuần để thu dọn đồ đạc. T5 tuần tới tôi sẽ bán căn nhà đó đi, cho dù các người muốn hay không cũng phải cuốn xéo trước ngày tôi bàn giao nhà cho chủ mới. Còn chiếc xe, ngày đó 800 là tiền chung của cả 2, bây giờ tôi lấy lại 300 triệu này coi như là phân chia chiếc xe và phí đền bù tổn thất tinh thần khi anh ngoại tình cho tôi. Xe đó anh cứ giữ, thẻ này thì tôi cầm, anh không có ý kiến gì chứ?”

Tuấn lắc đầu không có ý kiến gì nhưng bà Phương và Bùi Thu Hằng lại nhất quyết không đồng ý. Sau khi luật sư lập hồ sơ và cam kết phân chia tài sản xong liền đọc qua một lượt. Sau khi cả 2 không còn ý kiến và tranh chấp gì nữa thì luật sư liền đưa tài liệu cho cả 2 ký vào. Cô và Tuấn mỗi người giữ 1 bản, phía văn phòng luật sư giữ 1 bản.

Sau khi các thủ tục xong xuôi, luật sự liền rời đi trước, Bùi Thu Hằng nhìn Bảo Lan bằng ánh mắt muốn g.iết người. Cô ta tức giận đứng lên muốn rời đi, nhưng mà cô ta còn chưa đi được mấy bước đã bị giọng nói của Bảo Lan thành công chặn lại.

“Bùi Thu Hằng, sao lại rời đi sớm như vậy? Tôi còn một vài món quà vẫn chưa tặng nữa mà.”

Bùi Thu Hằng trừng mắt :”Cô có lòng tốt như vậy sao?”

Bảo Lan không đáp, cô mở túi xách lấy ra một tờ giấy đưa cho Tuấn.

“Cái này là kết quả kiểm tra sức khỏe sinh sản ngày trước của tôi và anh. Lý do tại sao tôi không mang thai trong suốt gần 2 năm đều ghi trong này cả. Nếu như anh nghi ngờ kết quả thì cứ đi kiểm tra lại.”

Tuấn đón lấy tờ giấy xem qua một lượt, ánh mắt anh ta chạm vào dòng chữ to màu đỏ phía dưới làm cho cứng đờ.

“Kết luận: Tinh trùng yếu, khả năng sống sót 5%.”

Chuyện này làm sao có thể?

Nếu khả năng tinh binh sống sót là 5% thì làm sao thụ thai cho nổi.

Bùi Thu Hằng thấy phản ứng lạ của chồng vội vàng giật tờ giấy trong tay anh xem thử. Nhưng mà chưa nổi 3 giây mặt cô ta bỗng nhiên tái mét.

“Chuyện… chuyện này… Không… Không thể nào! Tờ giấy này là giả, nhất định là giả! Trần Bảo Lan, cô bỏ ra bao nhiêu tiền để mua kết quả này? Cô thấy anh Tuấn yêu chiều tôi nên cô ghen tị có đúng không?”

“Cô đừng phí sức hất nước bẩn về phía tôi làm gì, thay vào đó hãy nghĩ làm sao cô nghĩ cách giải thích với chồng và mẹ chồng cô kia kìa.”

Bà Phương nãy giờ im lặng thấy Bùi Thu Hằng thẫn thờ buông tờ giấy trong tay xuống thì vội vàng cầm lên xem. Bà ta đọc qua đọc lại nhưng không hiểu gì cho nên quay sang phía con trai thắc mắc.

“Cái giấy này là gì vậy? 5% sống sót là sao?”

“Là con trai của bà khó có con đó, nếu như nói đúng hơn 1 chút là anh ta bị hiếm muộn có thể là vô sinh.”

Bà Phương trợn mắt :”Vô… vô sinh là sao? Làm sao có thể như thế được? Chẳng phải con Hằng nó mới có thai hay sao?”

Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Bùi Thu Hằng lập tức biển đổi, ánh mắt cô ta bắt đầu lảng tránh. Tuấn nhìn Bùi Thu Hằng rít lên :”Thu Hằng, cái thai của em rốt cuộc của thằng nào? Em cắm sừng anh phải không?”

“Em không…” Bùi Thu Hằng lắc đầu quầy quậy :”Anh Tuấn, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Anh phải tin em, em không làm gì có lỗi với anh hết.”

Bảo Lan cười nhạt :”Vừa rồi là quà của gã chồng cũ tệ bạc của tôi. Bây giờ là quà cho cô đây.”

Bảo Lan nói xong liền cúi xuống tìm gì đó trong túi xách, Bùi Thu Hằng nhìn cô đầy cảnh giác :”Chị muốn làm gì? Tôi không cần quà của chị, chị mau cút đi.”

Bảo Lan cười lớn :”Làm gì mà cô căng thẳng vậy, chờ mọi người bóc quà xong rồi tôi mới đi được.”

Nói rồi Bảo Lan đưa chiếc túi giấy cho cô ta. Bùi Thu Hằng vừa mới nhìn thấy những thứ bên trong khuôn mặt lập tức cắt không còn giọt máu.

Cô ra run run giọng hỏi :”Chị… tại sao chị…?”

“Bất ngờ quá phải không? Giấy nát không gói được lửa, cô tự làm thì tự chịu. Giá như cô đừng chen chân vào hạnh phúc của tôi, giá như cô đừng xuất hiện thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.”

Tuấn nghe xong màn đối thoại này trong lòng anh ta bắt đầu xuất hiện những nghi ngờ. Chuyện Bùi Thu Hằng có thai trong khi anh ta bị hiếm muộn đã là chuyện động trời đằng này lại là chuyện gì nữa đây.

Tuấn nhìn cô ta :”Thu Hằng, em giấu anh chuyện gì phải không? Cái túi giấy đó là gì, mau đưa nó cho anh.”

Bùi Thu Hằng bắt đầu hoảng loạn :”Không, cái này không có gì hết, anh đừng xem.”

“Thu Hằng, đưa nó cho anh.”

Tuấn nói rồi vươn tay muốn lấy nhưng lại bị Bùi Thu Hằng giấu đi, giằng co một hồi cuối cùng chiếc túi giấy cũng rách. Toàn bộ số ảnh trong túi rơi ra vương vãi khắp trên bàn dưới đất làm cô ta hoảng loạn.

Tuấn nhìn mấy tấm ảnh trên bàn như không tin vào mắt mình. Trong ảnh Bùi Thu Hằng đang ôm hôn một người đàn ông lạ. Thậm chí còn có cả ảnh nóng, bà Phương thấy ảnh rơi ra cũng nhanh chóng đưa tay nhặt lên xem. Nhưng mà thứ đập vào mắt bà ta lại là gì đây?

“Thu Hằng, cô… sao cô lại làm ra những chuyện này. Hóa ra bấy lâu nay cô lừa dối tôi, lừa dối thằng Tuấn sao? Cô ở bên ngoài ngủ với đàn ông khác rồi bắt con trai tôi đổ vỏ hả? Cũng may cái thai hỏng rồi không thì cô bắt chúng tôi nuôi con tu hú cho cô hả?”

Bùi Thu Hằng lắc đầu :”Mẹ ơi, con…”

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Bà Phương trừng mắt chỉ tay thẳng mặt cô ta mà quát :”Cô còn mặt mũi gọi tôi là mẹ nữa sao? Khôn hồn thì mau thu xếp đồ đạc rồi cút đi, nhà tôi không có loại con dâu mất nết như cô.”

“Mẹ, Thu Hằng, hai người đừng ai nói gì nữa. Có gì về nhà giải quyết, hai người làm ầm ỹ nơi này chỉ làm người ta thêm bàn tán.”

Bảo Lan nhìn bọn họ cắn xé nhau bằng đôi mắt bình thản, bà Phương ngày trước chê bai cô bao nhiêu thì bây giờ nhận lại loại con dâu tệ bấy nhiêu. Hóa ra người ta nói nhân quả tuần hoàn lại chính là như vậy.

Cô lấy điện thoại ra rồi chuyển cho sang cho Tuấn 2 clip cô đã chuẩn bị từ trước :”Anh xem đi, xem để biết ngày xưa tôi oan ức tới thế nào, xem để biết ngày đó vợ và mẹ anh tệ ra sao.”

Tuấn ngước mắt nhìn cô một chút sau đó chậm chạp mở đoạn clip được gửi qua zalo kia. Đoạn clip đầu tiên là trong bếp khi đó Bùi Thu Hằng liên tiếp xúc phạm Bảo Lan sau đó còn lấy chiếc ly tự tay đập vỡ rồi khóc lóc với anh. Đoạn clip đó âm thanh vô cùng sống động, từng câu từng chữ Tuấn đều nghe được rất rõ. Ánh mắt Tuấn liếc về phía bên kia, Bùi Thu Hằng ngồi đó run rẩy chẳng dám phản bác điều gì. Đoạn clip thứ 2 là trong phòng ngủ, khi đó chính tay Bùi Thu Hằng lấy chiếc vòng vàng giấu vào trong áo của Bảo Lan, tiếp đó là cảnh bà Phương và Bùi Thu Hằng vào bên trong tìm vàng. Từng lời nói từng câu bàn bạc của hai người họ đều được ghi lại rất rõ ràng.

Tuấn sau khi xem xong liền lừ mắt nhìn hai người đang ngồi bên cạnh mình. Sau đó nhìn Lan thắc mắc :”Em lắp camera trong nhà từ khi nào vậy?”

Lan cười nhạt :”Nếu như không lắp liệu có ngày tôi được minh oan như thế này không? Ngày anh quỳ xuống cầu hôn tôi, anh luôn miệng nói sẽ yêu thương tôi, che chở tôi. Nhưng mà rồi tôi nhận lại được điều gì, anh có tin tôi hay không?”

“Anh…”

Tuấn á khẩu không nói được gì, quả thật nghĩ lại những chuyện đã qua anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Bà Phương và Bùi Thu Hằng ngay khi đoạn video được phát đã nghe thấy tất cả.

Bảo Lan đưa tay với lấy ly trà nhấp một ngụm rồi nhàn nhạt nói :”Bây giờ mọi chuyện đã xong, hạn trong 7 ngày gia đình anh phải dọn ra để tôi giao nhà cho chủ mới. Chuyện nhà các người muốn gì thì về nhà xử lý, những thứ này chỉ là tôi trả lại những gì các người gây ra cho tôi thôi. Tôi rất bận, tôi đi trước đây.”

Nói xong câu này Bảo Lan liền đứng dậy rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước chân thì một chiếc chén trà chợt từ đâu lao tới vỡ vụn dưới chân cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.