Tạ Nghiễn: "Họ Mạnh kia, ngươi đi c.h.ế.t đi!"
Sau này cửa tiệm cuối cùng cũng được mở, ta nhờ Tạ Nghiễn cứ nửa tháng đi thu sổ sách và tiền mặt một lần.
Lần đầu trở về mặt hắn đã xanh mét: "Ngươi có ý gì? Không tin ta sao?" Hắn ôm hộp có khóa tức đến nhíu mày.
Ta nhàn nhạt đáp: "Không phải không tin ngươi. Là phòng ngừa vạn nhất."
Tạ Nghiễn gầm lên: "Điều đó có gì khác nhau?"
Ồn ào quá đỗi. Ta lấy ra mười lạng bạc, bịt miệng hắn.
24.
Ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi đến có phần nóng ruột.
Ngày Trưởng tỷ qua đời, trong đầu ta rõ ràng đã lóe lên ánh sáng Thần Ban, và cũng nhìn thấy bức họa thức tỉnh đó. Lúc ấy có một giọng nói bảo ta, ta sẽ cảm ứng được Thần Ban của tất cả người trong Mạnh gia.
Nhưng giờ đây đã hơn hai năm rồi, không hề xuất hiện khung cảnh đó nữa, cũng không có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có lẽ nào đêm đó ta đã bị ảo giác.
May mắn là trong thư hàng tháng của Mạnh Tuyết đều nhắc đến mọi việc trong nhà đều yên ổn, có lẽ chưa đến lúc chăng? Vài tháng sau, Tứ muội Mạnh Sương xuất giá, gả cho một biểu ca bên nhà ngoại nàng.
Ngày Tứ muội thành thân, Tạ Nghiễn bẻ một cành hoa đào từ bên ngoài mang đến cho ta, nói là để ta vui vẻ một chút.
Ta nhìn hoa đào, nước mắt vô cớ rơi xuống. Ba năm rồi.
Tạ Nghiễn kinh hãi lùi lại theo phản xạ: "Nàng đừng cảm động đến vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nu/4945984/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.