Chương trước
Chương sau
Ngưu Kình dùng Tử Kim nhãn nhìn xuyên qua lớp tường. Hắn quét mắt một vòng thấy sau cánh cửa là một cái sân nhỏ, trong sân có một cái đình. Dưới mái đình có một thanh niên nhân khoảng ba mươi tuổi đang nằm, trên mặt hắn úp một cuốn sách. Bên cạnh hắn có một quả cầu giống như quả cầu truyền tín ở cửa sổ.

Ngưu Kình lầm bầm:

- Cái tên này thấy khách tới mà còn nằm ngủ ở đó. Có biết là ta đi tới đây cực khổ lắm không?

Bức xúc nhưng không biết làm sao, Ngưu Kình đành phải ngồi chờ. Hắn nghĩ một lúc có người tới đổi phiên thì sẽ gọi lần nữa.

Ngưu Kình chờ từ sáng đến tối mà không thấy ai đổi phiên. Tên gác cổng lại nằm ngủ từ sáng đến giờ cũng chưa dậy.

Ngưu Kình lấy một hòn đá nhỏ ném vào trúng ngay cuốn sách trên mặt tên gác cổng. Hắn giật mình ngồi dậy nói:

- Sư huynh có phải không?

- Sư huynh.

Hắn gọi mấy lần không có ai trả lời. Hắn bèn đi thắp một ngọn đèn dầu rồi ngồi than thở:

- Bắt ta nhịn đói ba ngày. Đúng là đồ bất lương mà.

Thanh niên nhân nằm xuống định ngủ thêm một giấc nữa.

Ở bên ngoài Ngưu Kình đốt một đống lửa lớn rồi đem thịt ra nướng. Mùi thịt nướng tỏa ra ngào ngạt. Tên gác cổng bụng đói cồn cào nghe mùi thơm của thịt nướng bay vào thì ngồi bật dậy. Hắn mở cửa phụ bước tới chỗ Ngưu Kình.

- Ê. Nhà ngươi làm gì đó?

- Ta đang nướng thịt? Ngươi muốn ăn không?

Ngưu Kình tay đang cầm một que thịt xiên nướng trên than hồng. Bên cạnh hắn còn có ba que khác chưa có nướng qua.

Tên gác cổng chạy lại bên chỗ Ngưu Kình hỏi:

- Thịt gì đó?

- Thịt báo.

- Ngon không?

- Rất ngon mà còn chứa nhiều linh khí nữa. Ngươi tự nướng đi.

Ngưu Kình lấy một que thịt chưa nướng giao cho tên gác cổng. Tên gác cổng không ngần ngại cầm lấy và nướng.

Ngưu Kình nướng xong cầm que thịt lên thổi thổi rồi cắn một miếng.

- Chà. Ngon thật.

Tên gác cổng nước miếng ứa ra nãy giờ càng không chịu nổi. Hắn bắt chuyện.

- Ngươi tên gì?

- Trương Vô Úy.

- Không phải Vương Bình sao?

- Vương Bình nào? Ta có thấy một người mới xuống núi lúc trưa. Có phải ngươi hỏi hắn không?

- Chắc vậy. Ngươi có việc gì mà đến đây?

- Ta đến xin học đạo.

- Ân.

Người gác cổng nhìn Ngưu Kình một cái kỹ lưỡng rồi nói:

- Ngươi có vẻ sáng sủa coi bộ có thần thái của người đã tu chân rồi.

- Ta có đi theo một ẩn tu giả vài năm nhưng giờ ông ấy chết rồi nên ta đến xin vào đây.

- Vì sao mà chết?

- Bị kẻ thù giết.

- À. Ngươi thành tựu bao nhiêu rồi? Ta nhìn không thấu được thành tựu của ngươi.

- Bảy bậc Tam Bộ.

- Cái gì Tam Bộ? Không phải là Luyện Khí kỳ sao?

- Sư tôn ta tu luyện công pháp hơi khác thường.

- Ân. Thảo nào ta không nhận ra tu vi của ngươi.

- Ngươi tên gì?

- Trần Khái.

Trần Khái nướng xong que thịt thì cắm cúi vừa thổi vừa ăn nói:

- Thịt rất ngon.

- Nếu ngươi thích thì hãy ăn thêm nữa đi.

Ngưu Kình lấy một que thịt khác đưa qua cho Trần Khái.

- Được được.

- Ngày mai ngươi đưa ta vào xin phép học đạo được không?

- Dĩ nhiên là được. Hiện nay Huyền Cơ môn đang chiêu mộ đệ tử. Ngày mai ta sẽ nói sư huynh đưa ngươi vào.

Sáng hôm sau Ngưu Kình được một thanh niên trạc ba mươi tuổi tên Lưu Chiểu đưa vào gặp Chấp Sự trưởng lão.

Chấp Sự trưởng lão có đạo danh là Hoàng Sào.

Hoàng Sào mới nhìn qua Ngưu Kình có chút hoan hỉ nhưng sau khi nghe Ngưu Kình trình bày và xem xét vết thương thì y nhăn mày khó xử.
Y bèn rút ra một truyền tín lệnh liên lạc với ai đó.

Một lúc sau, Hoàng Sào đưa Ngưu Kình vào gặp chưởng môn là Lăng Phong đạo trưởng.

Lăng Phong đạo trưởng là một trung niên nhân tướng mạo vừa thanh thoát vừa uy nghi.

- Tiểu nhân Trương Vô Úy bái kiến thượng tiên.

Lăng Phong đạo trưởng thần thức quét qua thì nhướng mày:

- Tư chất thật là rất cao. Ở tầm tuổi này mà Tinh đã tiến vào Trúc Cơ tiền kỳ còn Thần Hồn cũng đạt đến Kim Đan tiền kỳ. Thật là hiếm có.

Lăng Phong đạo trưởng đã nghe trưởng lão Hoàng Sào kể qua nên biết Ngưu Kình đang bị thương. Vì vết thương này nên Khí của Ngưu Kình bị hạ xuống mức phàm nhân thực là yếu ớt.

Ở các phái tu chân thì tu chân giả có khí tụ đầu tiên. Sau khi khí tụ sung mãn thì tới giai đoạn tái cấu trúc lại cơ thể. Xong hai bước này mới tới luyện thần hồn và cảm nhận thiên địa chi đạo. Nghĩa là ở tu chân giả thường có khí cao nhất, đến tinh thứ hai rồi mới đến thần. Ngưu Kình thì hoàn toàn ngược lại.

Lăng Phong đạo trưởng hỏi:

- Ngươi thuộc môn phái nào? Sư tôn là ai?

Ngưu Kình cung kính đáp:

- Tiểu nhân từ nhỏ mồ côi cha mẹ được sư tôn đem về nuôi dưỡng. Sư tôn là một ẩn tu giả, tên là Liên Hiền. Sư tôn chỉ truyền dạy tu chân mà không nói đến môn phái nào.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Sư tôn ngươi đâu rồi? Vì sao ngươi lại tới đây?

Ngưu Kình:

- Sư tôn bị kẻ thù hại chết. Tiểu nhân bị kẻ thù của sư tôn bắt giữ và truyền tà công vào người. Tiểu nhân đến đây để xin cứu giúp.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Tu vi của ngươi đã bị phế hết, nhưng chắc là còn kỹ năng chiến đấu chứ?

Ngưu Kình:

- Thưa vẫn còn.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Tốt. Vậy ngươi hãy biểu diễn vài chiêu thức cho ta xem.

Ngưu Kình cảm thấy lo lắng nhưng cũng cung kính nói:

- Dạ, tiên nhân.

Ngưu Kình lùi ra sau năm bước rồi bắt đầu biểu diễn quyền pháp. Hắn biết khi hắn ra chiêu thể nào hai vị trưởng lão này sẽ nhận ra hắn là người của Ma đạo ngay tức khắc. Hắn bèn giả như mình hoàn toàn không biết đó là các chiêu thức của Ma giáo nên cứ thản nhiên đem ra biểu diễn.

Trong lúc hắn biểu diễn hai đạo trưởng đưa mắt nhìn nhau.

Hoàng Sào trưởng lão truyền âm:

- Hắn là người của Ma đạo. Chiêu thức cường liệt chứa đầy lệ khí.

Lăng Phong đạo trưởng gật đầu truyền âm đáp:

- Ừm. Thân thủ quả nhiên bất phàm. Nếu hắn không mất tu vi mà đấu với người ngang cấp hay hơn hai cấp thì có thể sát địch khá dễ dàng. Nói không chừng, trong số đệ tử Trúc Cơ kỳ, ngoài Phi Yến ra không có ai là đối thủ của hắn.

Hoàng Sào trưởng lão truyền âm:

- Có khi nào hắn là gián điệp của Ma giáo cài vào môn phái của chúng ta không?

Lăng Phong đạo trưởng:

- Nếu Ma đạo cồn mạnh thì ta tin đến tám, chín phần mười là như vậy. Bất quá Ma giáo đã diệt vong, tàn hơi của chúng có thể làm gì được.

Ngưu Kình biểu diễn xong đứng một bên chờ đợi.

Lăng Phong đạo trưởng hỏi:

- Ngươi có biết Ma đạo tứ giáo không?

Ngưu Kình:

- Tiểu nhân nghe từ một bằng hữu mới quen rằng Ma đạo tứ giáo đã bị Yêu đạo cửu vương tiêu diệt cách đây hơn năm năm về trước.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Vậy sư tôn của ngươi không nói gì về các môn phái cho ngươi nghe hay sao?

Ngưu Kình:

- Thưa không.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Sư tôn của ngươi chỉ có một mình ngươi là đệ tử?

Ngưu Kình:

- Thưa đúng.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Vậy chắc ngươi được sư tôn thương yêu lắm chăng?

Ngưu Kình:

- Thưa đúng. Sư tôn rất tốt với tiểu nhân. Mọi thứ quý báu đều đem cho tiểu nhân dùng.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Ví dụ như là gì?

Ngưu Kình:

- Sư tôn có hai viên Lục Đan đều không tự dùng mà bảo tiểu nhân dùng hết. Những đồ đan dược quý giá sư tôn cũng đem cho tiểu nhân.

Lăng Phong đạo trưởng và Hoàng Sào đạo trưởng nhìn nhau. Cả hai có vẻ hơi kinh ngạc.

Hoàng Sào trưởng lão truyền âm:

- Tu chân là vị kỷ, sao sư tôn của hắn lại bồi dưỡng cho hắn nhiều như thế? Chẳng lẽ...

Lăng Phong đạo trưởng nheo mắt truyền âm lại:

- Ngươi định nói sư tôn hắn muốn bồi dưỡng thân thể hắn để rồi đoạt xá?

Hoàng Sào trưởng lão truyền âm:

- Chỉ có thể nghĩ như vậy. Thân thể tiểu tử này hoàn mỹ như vậy hẳn nhiên phải được bồi dưỡng rất kỹ. Ngoài lý do đó ra thì ta không nghĩ được lý do nào thích hợp hơn.

Lăng Phong đạo trường truyền âm:

- Có lý.

Vốn là trong Ma đạo có một loại tu chân vô cùng ác độc gọi là Đoạt Xá. Người tu luyện công pháp này chuyên đi tìm những người có cơ thể hoàn hảo, có tư chất tu chân đem về bồi dưỡng giống như nuôi vật chủ. Đến khi thời cơ chín muồi, hắn liền tiêu diệt linh hồn của vật chủ rồi cướp lấy thể xác. Thông thường các thể xác được bồi dưỡng kỹ càng sẽ giúp cho người Đoạt Xá mau gia tăng thành tựu. Công pháp này bị hầu hết mọi người trong giới tu chân oán ghét và tìm cách tiêu diệt nên hầu như ít thấy xuất hiện. Loại tu chân Đoạt Xá này có mối liên hệ khá khắng khít với Bất Tử môn thuộc khối Ma đạo.

Lăng Phong đạo trưởng nói:

- Ngươi nói xem, Ma đạo và Tiên đạo khác nhau như thế nào?

Ngưu Kình đáp:

- Tiên đạo lấy thiện làm chủ, trong phần lớn mọi việc đều có suy nghĩ cho mình và cho người khác. Ma đạo lấy lợi ích bản thân làm chủ, trong phần lớn mọi việc đều vì lợi mình mà không quan tâm có hại người hay không.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Ngươi tự nhận ngươi là người như thế nào?

Ngưu Kình:

- Tiểu nhân có ơn báo ơn, có oán trả oán. Người hi sinh vì tiểu nhân, tiểu nhân sẽ vì hắn hi sinh. Người thủ đoạn với tiểu nhân, tiểu nhân cũng thủ đoạn lại với hắn.

Lăng Phong đạo trưởng:

- Ngươi có muốn làm đệ tử của Huyền Cơ môn chúng ta không?

Ngưu Kình hơi ngẩng lên nhìn Lăng Phong đạo trưởng rồi cung kính nói:

- Tiểu nhân thân mang trọng thương hiện tại không thể tu chân được, không biết có cách nào chữa khỏi hay không?

Lăng Phong đạo trưởng cười nhẹ nói:

- Nếu ngay cả Huyền Cơ môn mà còn không chữa được thì ở đâu có thể đây?

Hoàng Sào trưởng lão cũng nói:

- Ngươi theo ẩn tu giả chắc không nghe qua câu nói "Huyền đan, Tinh phù, Tử kiếm" chứ? Nói về đan dược và y thuật thì Huyền Cơ môn đứng đầu trong tam đại tiên phái. Mà như vậy thì cũng có nghĩa đứng đầu trong thiên hạ rồi.

Ngưu Kình nghe vậy bèn nói:

- Nếu vậy tiểu nhân xin được hai vị tiên nhân thu nhận làm đệ tử của Huyền Cơ môn.

Lăng Phong đạo trưởng nói:

- Tốt lắm.

- Sào đệ. Ngươi đưa hắn đi gặp Lê Nghiêm chữa trị thương thế rồi sắp xếp chỗ ở cho hắn.

Hoàng Sào trưởng lão nói:

- Vâng, chưởng môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.