Buổi triều kết thúc, từng tin tức chấn động truyền ra. Thái Đức hoàng đế trở về. Bọn phản loạn bị quét sạch. Diệp Hồng Vân được minh oan. Thiết Nhân Vương Mạc Thiên Cửu, đệ tử của quốc sư, bước ra ánh sáng nắm hết quyền lực chính trị. Mọi người cũng biết được Thái Đức đã là Kim Đan cảnh. Cái này Kim Đan cảnh, không phải ai cũng hiểu, chỉ biết là thọ ngang trời đất, sức mạnh có thể dời sông lấp biển, với dân đen bằng vậy miêu tả là đủ rồi. Một bức thư được gửi đến liên quân tam quốc, lời lẽ hết sức hống hách, yêu cầu tam quốc rút lui, cắt ra một phần ba lãnh thổ, cùng rất nhiều tài nguyên để bồi thường chiến tranh, kèm theo đó là thần phục hàng năm cống nạp. Tam quốc không được phép nói không, bởi vì Thái Đức là Kim Đan Cảnh. Không biết tam quốc quyết định ra sao chỉ biết là ngay trong đêm, toàn bộ quân đoàn rút lui, còn những điều kiện khác bọn họ không nhắc đến. … Nguyên gia. Sau khi nghe được tin tức Mạc Thiên Cửu trở thành thừa tướng kiêm tổng thống lĩnh quân đội, quyền nghiêng trời đất. “A!!!” một tiếng kêu thét lớn, sau đó là tiếng đập phá mắng chửi. Nguyên Ân Thi tức như điên, đầu tư của hắn mất trắng rồi. Hắn hiện tại đã được gia tộc tiết lộ chuyện hợp tác với thừa tướng Trần Anh và Dự Dương Vương, đến trước đó một ngày, đây vẫn là quyết định chính xác. Nhưng bây giờ hoàn toàn sai lầm. Tống Thiến đẩy cửa vào, lo lắng khuyên: “Tướng công bình tĩnh chút đi!” Nàng và hắn đã kết hôn. Nhìn thấy Tống Thiến khiến hắn càng tức điên, bùng nổ giống như núi lửa. Hắn chạy tới chụp lấy cổ áo nàng. “Ngươi! tất cả đều tại ngươi.” “Tướng công, đau…” Tống Thiến cố tránh thoát khỏi tay hắn. “Nếu như ngươi chịu ngoan ngoãn hầu hạ Mạc tiên trưởng thì bây giờ Nguyên gia đã được hưởng vô thượng vinh quang.” “Con đàn bà khốn kiếp!” Bốp! hắn giáng một bàn tay vào mặt nàng. Tống Thiến ngã sấp, tay ôm má đau đớn, nước mắt giàn giụa. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tinh thần. Hắn nhào tới đè lên người nàng, hai bàn tay liên tục giáng xuống. “Tại ngươi… tại ngươi… tất cả đều tại ngươi. Ngươi đã hủy đi tiền đồ của ta.” “Con đàn bà khốn kiếp! Ta phải giết ngươi.” Tống Thiến chỉ biết ôm mặt khóc, cắn răng chịu đòn. Nguyên Ân Thi hắn quá nhiều tham vọng, nhiều đến nỗi hy sinh cả người con gái hắn yêu. Hắn đã vụt mất cơ hội tiến thân, hắn đổ hết tội lỗi này lên người Tống Thiến. — QUẢNG CÁO — Càng yêu thì càng hận, càng hận thì càng đánh. Chính trận đòn roi này khiến Tống Thiến sảy thai. Nhưng chuyện chưa kết thúc, hắn vẫn hành hạ nàng. … Đêm nay, nhiều vị quan viên về nhà, tụ họp mọi người ăn bữa cơm gia đình, hỏi thăm tình hình. Mấy vị thê thiếp, con cái cảm thấy khó hiểu. Lão gia bình thường thét ra lửa, hôm nay tự nhiên ôn hòa, nói chuyện gia đình. Thật khó hiểu! Bữa cơm tối diễn ra trong yên bình, không khí thân mật, ấm áp. Bọn họ không nhắc đến chuyện trên triều, càng không nói bỏ trốn. Có thể trốn được sao? thiên hạ này chính là của hoàng đế, gia đình bọn họ có thể trốn đi đâu. Bọn họ lựa chọn tin lời Thái Đức, dù sao thì quân vô hí ngôn. Mạc Thiên Cửu sở dĩ để cho bọn chúng tự sát vì hắn không biết được đâu là phe cánh Trần Anh, Vương Song, Dự Dương Vương. Khó mà diệt hết, hắn cũng không định “thà giết lầm hơn bỏ sót”, giết hết rồi thì lấy ai làm việc. Dùng cách này để bọn chúng chột dạ mà tự tử. Hắn cũng không phải là người hiếu sát nên sẽ giữ lời, giết một người được rồi cần gì phải tru di tam tộc, cửu tộc. Bao nhiêu người vô tội theo đó chết oan. Sáng hôm sau, khi người hầu gọi cửa thư phòng lão gia, gọi mãi mà không có trả lời, trời đã lên cao mà lão gia vẫn chưa ra, cảm thấy không ổn hạ nhân thông báo cho mấy vị phu nhân, thiếu gia tiểu thư. Khi bọn họ phá cửa xông vào thì phát hiện lão gia đã nằm gục trên bàn, toàn thân lạnh ngắt chứng tỏ tử vong đã lâu. Trên bàn, có người để lại di thư, có người không. Di thư viết đại khái chuyện gia đình, không nói rõ vì sao bọn họ lại chọn cái chết. Hu hu hu… cả gia đình rống lên khóc. Hạ nhân vội vàng chạy đến cửa hàng tang lễ mua đồ. Lúc này bọn họ phát hiện: cũng có nhiều người đến mua như mình, đều là gia nhân nhà quan. Ngày hôm nay kinh thành xảy ra sự kiện lạ, nhiều nhà quan tổ chức tang lễ. Mà tang lễ diễn ra hết sức nhanh gọn, buổi sáng phát tang, buổi tối mang chôn hoặc thiêu hoặc là đưa về quê. Bình thường càng là quyền quý thì tang lễ diễn ra sẽ càng lê thê. Cho dù là ngốc cũng nhận ra có chuyện, mọi người đoán được liên quan đến hoàng đế trở về. Nhưng chính xác là gì không ai biết. Tại khắp nơi phố phường tin đồn mọc lên như nấm nhưng đều bị quan binh nặng tay đàn áp, chỉ một thời gian ngắn tin đồn đã bị dập tắt. Ngay sau đó, tất cả mọi người nghênh đón một tin tức lớn: khoa thi mở lại! Tin tức này đã quét sạch những tin đồn trước đó. Nghe nói lần này bởi vì vị trí trống rất nhiều, nên nhiều người sẽ được chọn làm quan, trước đó chỉ có mấy vị đỗ đầu mới được ra làm quan. Tin này vừa ra ai cũng hứng khởi chuẩn bị thi cử. Đây chính là đạo lý một cây đổ xuống hàng ngàn cây con sẽ mọc lên, không ai là không thể thay thế. … Quay trở lại đêm đầu tiên. Thái Đức ngồi trong phòng đọc sách. — QUẢNG CÁO — Soạt một tiếng, thái giám đứng bên ngoài canh cửa cảm giác có một cơn gió tạt qua mặt. Hắn gãi gãi má, ngơ ngác nhìn quanh. Không có gì bất thường! Mà có thể có cái gì bất thường chứ! nên nhớ đây chính là hoàng cung, ngồi trong kia chính là một vị Kim Đan lão tổ. Tên thái giám không biết được rằng, có người thực sự đã xông vào thư phòng, mà không phải một, có đến bốn. Thái Đức cười khẩy, đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu. “Các ngươi đến rồi!” “A Di Đà Phật!” bốn vị cao tăng của Thanh Long Tự đồng loạt chắp tay chào. “Các ngươi cũng thật to gan. Ta chưa xử các ngươi thì các ngươi đã tự vác xác đến.” “Phật dạy: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?” Khổ Bi trả lời. “Vậy các ngươi đã sẵn sàng chịu chết.” “Ai Di Đà Phật! chết cũng là một loại giải thoát. Có thể vì chúng sinh mà chết là một loại hạnh phúc.” Thì ra sau khi nghe tin Thái Đức chưa chết, sau đó hàng loạt người bị thanh trừ, Thanh Long Tự biết tiếp theo sẽ đến phiên mình. Với tính thù của Thái Đức, hắn sẽ huyết tẩy Thanh Long Tự, phá chùa diệt Phật, khiến cho sinh linh đồ thán. Để phá giải nguy cơ, bốn vị cao tăng quyết định ngay trong đêm đột nhập tiêu diệt Thái Đức. Nếu phải đồng quy vu tận cũng sẵn lòng. “Các ngươi chuẩn bị cái gì rồi!” Thái Đức tỏ ra bình thản, không có gì vội vàng gấp gáp. Bốn vị cao tăng nhìn nhau, sau đó sai bước, lập tức tạo thành trận pháp. Thiên Long Bát Bảo bay lên, tỏa ra kim quang chói lọi, bắn xuyên qua thư phòng. Những ai nhìn thấy ánh sáng này đều cảm thấy mắt trĩu nặng, nằm xuống tại chỗ ngủ. Ánh sáng này có mang theo ý cảnh Quan m Thụy. Bốn vị cao tăng không muốn ai biết chuyện ở đây. Thái Đức nhìn bọn họ cười cười. “Các ngươi phải biết trẫm là Kim Đan Cảnh, như vầy chưa đủ.” Hắn đứng dậy, khẽ đạp bước. Dưới đất mặt xung sáng lên, một tòa trận pháp lớn bao trùm trăm mét bán kính. Bốn vị cao tăng nhìn nhau, sắc mặt trầm trọng. “Các ngươi hẳn là còn át chủ bài.” Thái Đức cười nói. “Ai Di Đà Phật! bệ hạ nghĩ nhiều.” Khổ Bi chắp tay đáp. Thái Đức híp mắt nhìn bọn họ, sau đó bật cười. “Không không… các ngươi nhất định còn át chủ bài khác. Nếu không các ngươi sẽ không dám trong đêm hành thích hoàng đế. Bát bảo và trận vây khốn, hai chiêu này các ngươi đã dùng qua, không còn hữu hiệu. Trẫm sẽ không để một lần nữa rơi vào trận của các ngươi. Bát bảo cũng sẽ bị Thiên Hạ Đồ quấn lấy. Trận pháp này đủ cho các ngươi uống một bồ đau khổ.” “Các ngươi thua không thể nghi ngờ. Trẫm không cho rằng bốn vị cao tăng ngu như vậy, ngược lại trẫm đánh rất cao mấy vị.” “Ai Di Đà Phật!” bọn họ bị nói trúng tim đen, không dám đáp lời chỉ có thể tuyên một câu Phật hiệu. — QUẢNG CÁO — “Là người hay vật?” Thái Đức tiếp tục suy đoán. “Người thì phải là Kim Đan, vật thì phải là Kim Bảo. Nhưng tây phương Phật môn ở quá xa, các ngươi căn bản là không có thời gian gọi tới trợ giúp. Phải là có ngay tại chỗ, các ngươi lập tức có thể dùng. Nhưng cả Đại Trịnh này không kiếm ra được Kim Đan và Kim Bảo. Vậy cái gì khiến các ngươi tự tin đi làm?” Thái Đức đi lòng vòng suy tư, miệng lẩm bẩm. “Kim Đan, Kim Bảo… Kim Bảo, Kim Đan…” Bốn vị đại sư toát mồ hôi, không thể để hắn tiếp tục suy đoán, bọn họ muốn động thân. “Suỵt! im lặng một chút. Trẫm sắp suy đoán ra rồi.” Thái Đức đạp chân, trận pháp sáng lên, một cỗ túc sát chi khí lượn lờ. Cảm giác chỉ cần bốn bọn họ dị động, trận pháp sẽ phát ra cường đại công kích tất sát. “Kim Đan không có. Nhưng Kim Bảo không phải còn có một kiện hay sao?” Thái Đức xòe bàn tay, Thiên Hạ Đồ xuất hiện, lúc này nhìn nó như một cuộn giấy cổ, có chút điểm cháy, ố vàng. “Bệ hạ đừng lung tung suy đoán, chuyện này sao có thể?” Khổ Hạnh lên tiếng. “Sao lại không thể?” Thái Đức hỏi lại. “Thiên Hạ Đồ không phải chỉ có hoàng đế sử dụng được sao?” Khổ Hạnh nhắc. “Có lẽ! Nhưng đến thời Trung Hưng Hoàng Đế, xảy ra cái ngoại lệ. Mà ngoại lệ đó có sự góp sức của Phật môn tây phương.” Bốn vị đại sư nghe xong, lòng toát mồ hôi. Thái Đức nhìn thái độ bọn họ, biết là mình đã đoán đúng. “Các vị đại sư không ngại nói rõ.” Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng. “Trẫm đối với các vị đại sư hành động có thể bỏ qua, Thanh Long Tự vẫn là Thanh Long Tự, Phật giáo vẫn là quốc giáo.” Thái Đức dụ hoặc. Im lặng! Thái Đức sầm mặt, giọng đanh thép: “Nếu các vị không đồng ý trẫm sẽ tắm máu Thanh Long Tự, không những thế tất cả chùa miếu trong thiên hạ cũng sẽ bị phá hủy, tăng nhân tăng ni sẽ buộc phải hoàn tục lấy vợ lấy chồng, nếu không sẽ bị thiêu sống. Chỉ cần trẫm còn sống, trẫm sẽ diệt Phật khắp thiên hạ.” Lời này của hắn khiến bốn vị cao tăng lạnh sống lưng, trước mắt họ đã hiện ra núi thây biển máu, khói lửa nghi ngút, tiếng kêu than dậy trời. Bốn bọn họ nhìn nhau, thở dài, bọn họ không có lựa chọn. “Bệ hạ giữ lời chứ?!” “Quân vô hí ngôn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]