Giải quyết xong đám hoàng tộc, Thái Đức hơi liếc mắt qua chỗ Chân Ngọc. Nàng ta run rẩy như con mèo bị nhúng nước.
Thái Đức thu hồi ánh mắt, bỏ qua, tiếp tục tiến lên hoàng tọa.
Bọn Chân Ngọc không tham gia trực tiếp chiến dịch Bạch Mã Sơn, còn liên lụy sâu cỡ nào thì còn phải xem. Tạm thời bỏ đấy.
Hắn chậm rãi từng bước, đứng trước hoàng tọa, mỉm cười, cái gì của ta thì sẽ mãi mãi là của ta. Hắn quay người ngồi xuống, một đống tác vô cùng quen thuộc.
Trịnh Sam quỳ trước ghế rồng, trán đụng đất, tim nhảy bịch bịch, người ngoài có thể nghe rõ tiếng.
“Ngươi khiến trẫm thất vọng.” Thái Đức nhẹ nhàng nói.
“Phụ… phụ…” hắn sợ đến mức lắp bắp.
“Ngươi tu luyện cái gì lại thành ra thế này?”
“Là… Nguyệt…”
“Ngươi nóng lòng làm hoàng đế như vậy.” Thái Đức căn bản là không quan tâm câu trả lời của hắn, tự nói một mình.
“Hoàng đế nha! chí cao vô thượng. Ai mà không muốn. Ngươi muốn, trẫm có thể hiểu được. Nhưng! ngươi cũng phải chờ trẫm chết đã chứ!”
“Phụ hoàng… phúc thọ vĩnh tồn! trường sinh bất tử.” Hắn bây giờ mới có sức nói một câu đàng hoàng.
“Ha ha…” Thái Đức ngửa mặt cười. “Lời này ta thích!”
Trịnh Sam thở nhẹ một hơi, có hy vọng giữ được tính mạng.
Thái Đức cúi người, vỗ vỗ đầu hắn.
“Ngươi dù sao cũng là con của trẫm, trẫm không đành lòng ra tay.”
Trịnh Sam vui mừng.
“Tội chết có thể tha, tội sống khó tha!”
Trịnh Sam hớn hở, chỉ cần có thể sống thì những thứ khác đều có thể.
“Thất hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1001038/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.