Nhất Hạnh giảng về nhân quả, Mạc Thiên Cửu chỉ cười nhạt nói:
“Đại sư nói về nhân quả nhưng ta lại không tin nhân quả.”
Nhất Hạnh hơi ngạc nhiên, nhân quả là thuyết lớn, ban đầu còn bị nhiều nghi ngờ nhưng càng về sau càng chứng minh sự đúng đắn, được phần lớn mọi người công nhận.
“Gieo hạt xuống là nhân, gặp duyên hạt nảy mầm, sinh trưởng phát triển thành quả, hái lấy quả là quả.” Nhất Hạnh giảng.
“Vậy nếu hạt gieo xuống không nảy mầm thì chỉ có nhân không quả?” Mạc Thiên Cửu bắt bẻ.
“Hạt không nảy mầm cũng là một loại quả.” Nhất Hạnh đáp.
“Nếu hạt không nảy mầm cũng là quả vậy sao đại sư nhất định phải hái bằng được quả này.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười. “Nhân từ thời Trung Hưng Hoàng Đế kéo dài tới nay, kết không biết bao nhiêu quả. Bây giờ không kết quả nữa cũng là một loại quả. Đại sư nên chấp nhận loại quả này. Nếu cưỡng ép bắt nhân sinh quả theo ý muốn, vậy thì chẳng còn là nhân quả nữa.”
Nhất Hạnh bị lời này làm cho chấn động, tự vấn tâm tìm câu trả lời. Nhưng đáng tiếc đạo hạnh hắn còn kém chút nếu gặp cao tăng sẽ không khó hóa giải.
Nửa ngày sau, Nhất Hạnh thở dài chắp tay:
“Bần tăng không còn lời gì để nói.”
Lời này chẳng khác nào thừa nhận đã thua, Thái Đức và Diệp Hồng Vân ánh mắt sáng ngời. Thắng! vậy mà lại thắng.
Những người phe đối nghịch sắc mặt hơi ảm đạm, bọn họ muốn thấy Thanh Long Tự thắng. Tất nhiên biểu cảm không dám rõ ràng.
Dân chúng thì phần lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1000962/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.