Mạc Thiên Cửu mang theo nghi ngờ rời nhà, nếu chỉ mấy bà hàng xóm nói cũng thôi đi, nhưng Đậu Đen cũng nói như vậy thì hẳn là có vấn đề. 
Hắn sau khi bổ sung cho cái bụng rỗng thì đến chỗ môi giới việc làm. 
“Đã năm ngày rồi, ngươi còn không tìm được người.” hắn đập bàn quát. 
“Công tử bớt giận, thật sự không phải bọn tiểu nhân không cố gắng, chỉ là đám người kia vừa nghe tới Vấn Hương Phủ lập tức từ chối, dù cho có trả thêm tiền bọn họ cũng không đồng ý.” tên nhân viên vội giải thích. 
Hừ! Mạc Thiên Cửu thở ra một hơi tức giận, bình tĩnh ngồi xuống, nóng giận không giải quyết được vấn đề gì. 
“Nếu không thể gọi người trong thành, ngươi không biết tìm người từ nơi khác mới đến sao? trên đời này không thiếu nhất chính là người nghèo. Ta không tin, một người cũng không tìm được.” 
Tên nhân viên nghe vậy như được khai sáng, phải a! người từ nông thôn lên thành thị tìm miếng ăn không biết bao nhiêu mà lần, bọn chúng không biết chuyện Vấn Hương Phủ, chỉ cần cho ít tiền, bọn chúng dập đầu cảm ơn còn không hết. 
Nhưng mà cũng rủi ro, những người này không được kiểm chứng xác thực, nếu như tuyển phải kẻ gian vậy thì chủ nhà sẽ thiệt hại, ảnh hưởng tới uy tín bọn hắn. Đây cũng là lý do vì sao hắn trước đó không nghĩ tới những người này. 
“Công tử, dạy phải, bọn tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức tìm cho ngài.” 
Mạc Thiên Cửu đứng dậy, vỗ bàn ầm một tiếng để lại một lượng bạc. 
“Ngày mai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1000932/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.