Hồng Giai hốt hoảng khi thấy Dư lão gia xuất hiện.
( Sao lại có thể? Hôm qua rõ ràng đã cho người tiêm thuốc cho ông ta rồi mà?)
Dư Hạo Hiên thấy vẻ mặt của bà thì vui vẻ nói.
“Sao? Thấy ông nội bình an nên làm bà sợ hãi sao? Đáng tiếc thật, sao bà lại nghĩ có thể dùng chung một kế để đối phó với hai người chứ? Năm đó bà dùng cách đó giết ba tôi và hiện tại lại muốn dùng nó để giết ông nội”
Hồng Giai luống cuống khi thấy các cổ đông đều hoang mang trước lời nói của Dư Hạo Hiên.
“Chuyện này là sao?”
“Cậu ấy nói gì vậy?”"Chẳng lẽ cái chết năm đó của cố chủ tịch có liên quan đến phu nhân sao ?"
Bà ta lo lắng hét lớn.
"Im đi, tôi không có, cậu vu khống cho ai vậy chứ ?"
"Vu khống à? Tôi có vu khống bà hay không thì sao bà không hỏi con trai bà đi"
Hồng Giai nghi hoặc nhìn con trai đang bình tĩnh ngồi bên cạnh.
"Minh Hòà, sao con không nói gì đi chứ ?"
"Mẹ muốn con nói gì ? Nói là.......mẹ năm đó là người chủ mưu giết ba sao ?"
"Con nói bậy gì vậy ? Con bị thằng nhóc đó điều khiển tâm trí rồi sao ?"
"Bằng chứng con cũng có rồi, mẹ nghĩ con là trẻ con à ?"
Dư Minh Hòa tức giận quăng hết bằng chứng ra trước mặt bà ta.
"Con không ngờ bây giờ mẹ còn muốn hại cả ông nội đó"
Bằng chứng có đủ, Hồng Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nguoc-chieu-gio-den-ben-canh-em/3330211/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.