Chương trước
Chương sau
Bóng đêm bao phủ kinh thành Lãnh Ngân quốc, tại một nơi hẻo lánh trong mộtgóc kinh thành, một bóng đen lăng không nhẹ nhàng dừng lại trước một tửu điếm nho nhỏ. Tửu điếm giờ này đã không còn một bóng khách, chỉ còn cái tiểu nhị nhàm chán ngồi gà gật ở trước quầy.

Lúc này bóng đen mới bước vào trong, không một tiếng động đến trước mặt tiểu nhị, miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ:

“Ám”

Tiểu nhị vốn đang gà gật lúc này mở bừng hai mắt, sắc bén nhìn người đối diện, lúc này đâu có giống một tên tiểu nhị bình thường. Sau khi xácnhận người trước mắt, hắn mới thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái rồi nói:

“Đi theo ta”

Dứt lời tiểu nhị liền đi ra sau hậu viện, bóng đen cũng không nói gì đi theo.

Hậu viện vì là nơi làm việc và ngủ nghỉ của người làm trong tửu điếm nên thường không có khách sẽ chạy tới đây. Cũng bởi thế đây cũng là nơi tốt nhất để xây dựng những thứ bí mật không muốn người khác thấy.

Hai người đến trước một căn phòng rồi dừng lại, tiểu nhị tiên phong đẩycửa đi vào, sau khi bóng đen cũng bước vào rồi thì xoay ra đóng cửa lại.

Căn phòng này bày trí như một thư phòng rất bình thường, nhưng nếu làmột người am hiểu về trận pháp thì sẽ thấy căn phòng này được sắp xếprất có quy luật. Lần này không đợi đến phiên tiểu nhị, bóng đen như rấtquen thuộc tiến về giá sách thay đổi một chút vị trí của mấy cuốn sách.Lúc này một pháp đồ liền hiện lên trên mặt đất nơi hai người đang đứng.Nếu có người khác ở nơi này hẳn sẽ phải rất kinh ngạc. Pháp đồ và pháptrận là thứ chỉ tồn tại ở Tây Á đại lục, bởi chỉ có năng lực ma pháp mới vận hành được pháp trận. Nhưng nếu nhìn lại thì cũng không hoàn toàngiống, vì bóng đen kia không hề sử dụng một chút ma lực nào để khởi động pháp đồ cả.

Pháp đồ vừa hiện đồng thời căn phòng cũng thay đổi, bốn mặt tường dầnbiến ảo, tại chính nơi mà vừa rồi đặt giá sách lại hiện ra một lối đisâu hút không có điểm cuối.

Bóng đen bình thản đi vào lối đó, lần này tiểu nhị không đi theo, dườngnhư đã làm xong chức trách của mình mà đứng tại chỗ, đợi khi đã khôngcòn nhìn thấy bóng đen kia thì pháp đồ lại một lần nữa xoay chuyển, cănphòng lại biến trở về như cũ. Tiểu nhị lúc này mới rời khỏi phòng nhưhết thảy mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Bóng đen theo lối đi sâu vào trong, dừng lại trước một cánh cửa. Hắntrước như một thong dong tại chỗ, đưa ra một từ “Ám” rồi đứng chờ. Cánhcửa lập tức được mở ra. Bên trong thế mà đã đứng sẵn mấy chục người.Thấy người vừa bước vào liền quỳ một gối xuống, nghiêm cẩn hô:

“Chu Tước đại nhân”

Bóng đen kia – cũng chính là Chu Tước đại nhân trong miệng những ngườinày, khẽ nở nụ cười như có như không, bước về phía chủ vị trong cănphòng ngồi xuống, lúc này mới cất tiếng:

“Đều đứng dậy cả đi”

“Dạ” Mấy chục người lại nhất tề hô lên, sau đó đồng loạt đứng dậy, vô cùng có quy củ đứng ở hai bên.

Mấy chục người này trên người đầu mang trang phục đỏ rực đồng nhất, trên ngực thêu hình Chu Tước giương cánh, mà người ngồi ở chủ vị kia đồngdạng cũng là thân đỏ rực, hình thêu Chu Tước trên ngực áo lại bất đồngvới những người kia, trên mặt đeo mặt nạ che mất một nửa diện mạo, nhưng nhìn kĩ dáng vóc cùng làn da trắng nõn có thể nhìn ra vị này là một cônương, hơn nữa thân phận mười phần chắc chắn chính là thủ lĩnh của nhómngười kia.

“Chủ tử có gửi gì đến cho ta không?” Chu Tước lười biếng dựa vào thành ghế, giọng nói mềm mại cất lên.

Người trong giang hồ không thể không có người nghe về Tứ Linh. Tứ Linhtồn tại từ khi nào không ai biết, nhưng nó là một tổ chức có tầm ảnhhưởng nhất và cũng thần bí nhất trong giang hồ trên Khải Huyền Đại Lục.Tứ Linh bao gồm bốn vị đường chủ Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và HuyềnVũ, mỗi đường chủ lại phụ trách một mảng riêng. Thanh Long phụ tráchtình báo, Chu Tước phụ trách ám sát, Bạch Hổ phụ trách dong binh hội vàHuyền Vũ phụ trách dược phường.

Khải Huyền đại lục cũng tồn tại dong binh hội và dược phường. Các dịnăng giả đa phần thích mạo hiểm, nhưng không thể nào dễ dàng hoạt độngđơn lẻ, vì vậy dong binh hội được kiến lập lên. Nhưng chủ yếu vì dị năng giả tại Khải Huyền đại lục quá mức khan hiếm nên dong binh hội lại thuhút một lực lượng chiếm đa số gọi là Võ giả. Võ giả là những kẻ không có thiên phú trở thành dị năng giả nhưng trong người tích tụ năng lựccường hãn, cần qua võ thuật để tăng cường thực lực. Nếu Dị năng giả chỉchiếm một phần mười Khải Huyền đại lục thì Võ giả phải chiếm đến bảyphần.

Cũng bởi Võ giả tồn tại, cho nên Dược phường cũng tồn tại theo. Võ giảcũng chia cấp bậc như dị năng giả, bao gồm: Võ sĩ – Võ sư – Võ tông – Võ vương – Võ tôn – Võ thánh – Võ thần. mỗi cấp bậc cũng chia ra ba cấpnhỏ là Sơ – Trung – Thượng. Tiến giai càng lên cao càng khó nên đôi khi gặp bình cảnh. Để có thể nắm chắc tiến giai, Võ giả cần đến một số loại đan dược để tăng phần trăm thành công, bởi nếu tiến giai thất bại, nhẹnhất là giáng một cấp còn nặng nhất là toàn thân bị phế bỏ.

(Y: Chen ngang một chút, những kiến thức này nữ chính biết hết nhé,chẳng qua chưa được nhắc đến thôi. Bởi sau lần bị hố ở làng Ngôn Lục, tỷ ấy thấy mình kiến thức về thế giới này quá mức hạn hẹp nên sau khi đếnLãnh vương phủ đã mất vài ngày trong thư phòng để củng cố kiến thức rồi=))))) Nói vậy chứ không trách nữ chính được, là tại con tác giả đầu óchạn hẹp lần đầu viết văn dị giới nên sắp xếp nội dung lủng củng thôi T^T Ta mong mọi người có thể hiểu và thông cảm =)))))) Ta sẽ cố gắng nhiềuhơn =))))) Aigoo lan man nhiều quá rồi =3= Phải rồi, cấp bậc dị năngmình đã sửa lại cho mọi người dễ nhớ rồi nhé, có thể xem lại^^ Thôi, mọi người đọc tiếp đi =3=)

Có Dược phường có đan dược vậy đương nhiên phải có luyện đan sư. Luyệnđan sư hiếm càng thêm hiếm, vì chỉ có dị năng giả hệ hỏa mới có thể trởthành luyện đan sư. Luyện đan sư theo cấp bậc của đan dược mà tiến cấp.Đan dược chia từ cấp 1 đến cấp 10. Luyện đan sư cấp 9 và 10 hiện nay vẫn chưa xuất hiện, bởi người có thể là luyện đan sư cấp 9 cấp 10 phải làdị năng giả có cấp bậc Khải Thiên.

Nhưng bắt đầu từ cấp bậc Thiên cấp trở đi, trừ khi bẩm sinh có hainguyên tố dị năng trở lên hoặc gặp kì ngộ thu phục được nguyên tố thứhai, nếu không chỉ có thể phục dụng đan dược cấp 8 Lục Hành đan. LụcHành đan là đan dược chỉ có dị năng giả cấp cấp Khải Địa mới có thểluyện chế. Trên Khải Huyền đại lục có lẽ chỉ có một vị, mà vị này ở đâuthì không ai biết, dù sao dân thường chỉ biết đến cường giả Thiên cấp,còn cường giả trên đó thì chỉ có người của đại gia tộc hay hoàng thất là biết cái này.

Tuy nhiên cũng có lời đồn là vị luyện đan sư cấp 8 này đang ở tronghoàng cung Liệt Vong quốc. Dù sao nơi này cũng là cái nôi của dị nănggiả hệ hỏa. Hơn nữa trụ sở chính của Tứ Linh cũng đặt ở đây.

Nhưng sẽ không có ai có thể ngờ rằng, chủ nhân thật sự đằng sau của TứLinh chính là Thái tử của Liệt Vong quốc – Liệt Hồng Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.