" Thì ra là biểu tỷ cùng đường ca, thứ cho Kiều nhi tới muộn" Hạ Xuân Kiều ánh mắt khó chịu nhìn Lăng Vân Ca, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ ngoan hiền hiểu lễ nghĩa, nhỏ nhẹ đáp lại.
Lăng Vân Ca mặc dù nói với Hạ Xuân Kiều, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối luôn đặt trên người bạch y nam tử. Mĩ nam tử nàng đã nhìn không ít, thậm chí đệ nhất mĩ nam Cô Lãnh vương gia Lãnh Thần Phong cũng gặp qua một lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy một nam tử mỹ đến như thế. Vẻ đẹp của chàng cùng vương gia không có nửa điểm giống nhau. Cô Lãnh vương gia là lãnh khốc cao ngạo, khuôn nhan yêu nghiệt khát máu, nữ nhân chỉ dám nhìn từ xa mà không thể lại gần. Còn nam tử này dung mạo khuynh quốc khuynh thành, so với nữ nhân như nàng đẹp hơn gấp bội, thế nhưng lại không khiến nàng ganh tị mà mê luyến. Nói chàng tựa tiên tử giáng thế tuyệt không ngoa. Thân bạch y linh động, dáng vẻ lạnh lùng tựa tuyết liên, thế nhưng khí chất lại ung dung tự tại, mị lực tỏa ra chính là vô biên, không khỏi khiến nữ nhân khao khát lại gần.
" Đâu có muộn đâu a. Kiều nhi, vị công tử này là ai thế?"
" Huynh ấy là người ngoại thành, tên Vân Tuyền Cơ. Hôm nay chúng ta tình cờ gặp mặt, cho nên cùng nhau tới nơi này" Hạ Xuân Kiều cúi thấp mặt xuống đáp lại nhỏ nhẹ, trong lòng đắc ý dào dạt.
"Vậy sao?" Lăng Vân Ca cười lạnh, trong lòng kêu Hạ Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-vuong-phi/2113413/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.