Tăng Thiên Hoa nhìn mấy khối đá thô mà Chu Khiết Oánh chọn, rồi lại nhìn tám khối đá thô của mình.
Ông không tin tưởng vào bốn khối đá thô do Dương Tử Mi lựa chọn lắm.
Nếu chỉ cược một trăm vạn ông đương nhiên không do dự, tuyệt đối không thua vào tay con nhóc Chu Khiết Oánh này được.
Nhưng Chu Khiết Oánh vừa mở miệng đã đòi đánh cược một nghìn vạn.
Chu Khiết Oánh thấy trên mặt Tăng Thiên Hoa xuất hiện sự do dự, đôi mày liễu đắc ý nhíu nhíu:
- Ông Tăng, không phải ông sợ kẻ hậu bối như tôi đấy chứ, không dám đánh cược với tôi ư?
- Sao có thể như vậy được? Ông Tăng chính là Đổ gia của phố đổ thạch chúng ta, sao lại sợ đánh cược một nghìn vạn được?
Có người hưng phấn đổ thêm dầu vào lửa.
- Chúng ta cũng đánh cược xem ai thắng ai thua!
Lúc này Tăng Thiên Hoa đâm lao đành phải theo lao.
Dương Tử Mi nói với Tăng Thiên Hoa.
- Ông, không sao đâu! Ông cứ đánh cược đi, chúng ta có thể thua người chứ không thua trận.
Căn cứ vào ánh sáng mà đá thô phát ra, trừ khối đá thô phủ đầy nấm mốc kia ra, Dương Tử Mi chọn được hai khối đá thô có thể có ngọc. Hơn nữa phẩm chất không kém, lại thêm trong bốn khối đá thô mà Tăng Thiên Hoa chọn cũng có một khối có ngọc.
Đương nhiên, trong tám khối mà Chu Khiết Oánh chọn, cũng có ba khối có ngọc, hơn nữa kích thước đá thô của cô ta lớn. Dù phẩm chất ngọc của cô ta hơi kém thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378525/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.