- Tại sao cậu lại không phải là Tuyết Hồ?
Dương Tử Mi đưa tay xoa xoa đám lông xù trên đầu nó, đau lòng nói:
- Không biết lúc Tuyết Hồ chịu thiên kiếp, có ai bảo vệ cậu ấy không?
Lúc nãy, cô liều mạng không sợ sét đánh, không sợ xà nhà đập, ôm ghì lấy bức tượng Bồ Tát không rời là vì cô nghĩ rằng nó chính là Tuyết Hồ. Cô muốn bảo vệ nó thoát khỏi thiên kiếp này.
Nào ngờ lại là một con hồ ly khác khiến cô không tránh khỏi đau lòng.
Bạch Hồ dơ móng vuốt với bộ lông xù xù giống hệt Tuyết Hồ, đập nhẹ nhẹ lên cổ tay cô, ánh mắt nhỏ tràn ngập sự cảm kích.
- Cậu tên là gì?
Mặc dù không phải Tuyết Hồ nhưng cũng là đồng loại. Nhìn thấy nó cô cũng có thể giảm bớt phần nào nỗi nhớ Tuyết Hồ.
Bạch Hồ chớp chớp mắt nhìn cô một cái, dùng vuốt viết trên mặt đất hai chữ: “Liên Y.”
Đây là chữ tiểu Triện, hơn nữa được viết vô cùng đẹp, khiến Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc. Thật sự không nghĩ rằng hồ ly cũng có thể viết chữ.
- Cậu tên Liên Y?
Bạch Hồ gật đầu.
- Cậu biết nói chuyện không?
Bạch hồ lắc đầu, tiếp tục dùng vuốt viết bống chữ trên đất: “Tôi biết viết chữ.”
- Vừa nãy là cậu chịu thiên kiếp? - Dương Tử Mi nghĩ tới ba tia sét đáng sợ lúc nãy, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
Bạch Hồ gật đầu, tiếp tục viết trên đất: “Cảm ơn cậu cứu tôi.”
- Không cần cảm ơn, vừa nãy tôi tưởng cậu là một con hồ ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378458/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.