Chương trước
Chương sau
Dương Tử Mi xách bình giữ nhiệt mà bà đưa vào nhà, ngồi vào bàn ăn, mở nắp ra. Hương vị của món canh gà đen lan tỏa khắp nơi, bay vào mũi, thật sự rất thơm.
Ăn thử một miếng, tuy chưa có được đúng vị như Sadako làm nhưng lại có hương vị đặc biệt của bà.
- Ăn vụng cái gì đấy? - Lam Nha Nha đi tới, nói to. 
- Hê hê... canh của bà mình đưa cho. Cậu có muốn uống chút không? - Dương Tử Mi nhìn Lam Nha Nha mới vừa tỉnh ngủ còn mơ màng hỏi.
Vì trước đây Lam Nha Nha có Âm Dương nhãn, có thể làm cầu nối với quỷ hồn nên trước kia lúc nào cũng không thể ngủ ngon được. Lúc nào cũng có quỷ hồn quấy nhiễu cô.
Bây giờ vào ở trong nhà Dương Tử Mi rồi mới bắt đầu cuộc sống của một người bình thường. 
Không có quỷ hồn nào có thể vào được nơi này. Lam Nha Nha lúc đầu là khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, giờ đã căng tràn sức sống, hồng hào hơn nhiều.
- Cái đấy là do bà yêu dấu của cậu làm. Mình có điên đâu mà đoạt sự yêu thương của cậu, mình sẽ ăn đồ của Sadako làm. - Lam Nha Nha ngồi xuống bên cạnh cô, nháy mắt hỏi.
- Tối qua các cậu mua bán thành công rồi sao? 
- Ừ, mua được rồi. - Dương Tử Mi gật đầu.
- Gương thật sự không thể chiếu người sao? Đưa mình xem thử. - Lam Nha Nha hứng thú.
Dương Tử Mi lấy gương ra đưa cho cô. 
Lam Nha Nha giơ lên chiếu bản thân, sau đó hét lên một tiếng.
- Đáng sợ quá!
- Sao thế? 
Dương Tử Mi thò đầu qua xem, thấy trong gương chỉ hiện ra một đôi mắt đen vô cùng to, không khỏi cười phì một tiếng:
- Cô gái này thú vị thật!
- Cái quái gì thế? Tại sao chỉ hiện mỗi hai mắt mình chứ? 
Lam Nha Nha kêu la, chiếu chiếu gương vào Dương Tử Mi lại tiếp tục hoảng sợ:
- Sao cậu lại hiện ở trong đấy?
- Không biết nữa! - Dương Tử Mi lắc đầu bảo. 
La Anh Hào đi đến, tay xoa nhẹ tóc cô:
- Tiểu Nha Nha, em kêu la cái gì đấy? Bị Tử Mi bắt nạt hả?
- Không phải! Không biết vì sao cái gương này chỉ chiếu có mình đôi mắt của em? Thật sự kinh khủng! 
Lam Nha Nha chiếu gương về phía La Anh Hào:
- Thiếu tá La, toàn thân anh được chiếu nhưng không thấy!
- Đã nói đây là gương không thể chiếu được người thường rồi mà! Anh là người bình thường, tất nhiên là chiếu không được rồi! Còn đôi mắt của em là mắt Âm Dương, có thể thông linh đất trời nên không thể giải thích như con mắt bình thường được. Còn cơ thể của em đều là của người bình thường thì là sao thấy được! Đúng là một nha đầu ngốc! - La Anh Hào nói xong thì vuốt vào cái mũi nhỏ của Lam Nha Nha đang nổi giận. 
Lam Nha Nha sờ mũi, liếc mắt, bĩu môi nói:
- Thiếu tá La, mũi người ta đã thấp rồi. Còn chọc nữa là cái mũi sẽ thấp hơn nữa đó.
- Anh thích chọc vậy đó, làm cho em thành một nha đầu mũi tẹt xấu xí. 
La Anh Hào nói xong lại lấy tay sờ mũi. Quát không được, tay xoa loạn tóc cô, làm tóc cô thành một cái ổ gà.
Lam Nha Nha kêu la, tung ra mấy chiêu mèo cào đánh vào người La Anh Hào.
Dương Tử Mi thấy thế thì cười trộm trong lòng. 
La Anh Hào thoạt nhìn bên ngoài là một người quân nhân nghiêm trang, nhưng lại có bản chất dí dỏm hài hước giống La Anh Kỳ.
Anh ta dường như rất thích trêu Lam Nha Nha.
Còn Lam Nha Nha vốn có tính thận trọng, nhưng ở trước mặt La Anh Hào thì sự ngây thơ của tuổi thiếu nữ được bộc lộ ra hết. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.