Dương Tử Mi đứng trong sân tay cầm điện thoại, đầu ngẩng nhìn trời.
Mơ hồ thấy được điểm sáng màu bạc xuyên qua đám mây trắng…
Đó là máy bay của Long Trục Thiên sao?
Rốt cuộc thì vì sao anh chỉ có thời gian ôm cô một chút, rồi nhất định phải đi?
Vừa rồi cô nhìn thấy mặt bàn bên cạnh giường, vô tình bị ngón tay anh cào xước.
Có thể đoán được trong lòng anh đang vô cùng lo lắng, bất an.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lam Nha Nha đẩy Tiểu Thiên đến, ngồi bên cạnh cô hỏi:
- Anh Long đi rồi à?
Dương Tử Mi gật đầu.
- Bạn vừa ra ngoài không bao lâu thì anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn ra ngoài xem bạn về hay chưa. Nhất định là anh ta có chuyện quan trọng phải đi, không phải muốn làm bạn buồn. - Lam Nha Nha nói với cô.
"Quả nhiên là có chuyện nhất định phải vội vàng trở về xử lý, do đã đồng ý với mình ở đây chăm sóc sư phụ nên không thể đi được, chắc là anh rất sốt ruột?"
Mơ hồ nhớ lại, hình như trong mắt anh có sự kìm nén, đau buồn.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng thêm đau đớn, ôm lấy chiếc áo ngủ của anh vào ngực, ngửi mùi tùng hương quen thuộc, nhắm mắt âm thầm cầu nguyện cho anh, hi vọng anh có thể giải quyết mọi chuyện một cách thuận lợi.
- Chị ơi…
Tiểu Thiên ngồi ở trong xe nôi ôm bình sữa, con ngươi đen bóng nhìn cô nói:
- Chị đừng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378401/chuong-708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.