Đi vào phòng, nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen của Long Trục Thiên ở trên giường, nước mắt Dương Tử Mi không kìm được chảy ra.
- Thật là đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!
- Vì sao lúc nào cũng đi vội vã như vậy? Vì sao không chịu ở lâu thêm một chút?
Nếu ngày mai đi, cô cũng sẽ không tức giận như vậy.
- Meo meo… - Tiếng kêu của con mèo đen đánh bay sự bực tức của cô. Cô vươn tay cầm lấy chiếc áo của Long Trục Thiên, vội vàng chạy đến trước giường của sư phụ.
Sư phụ vẫn lẳng lặng nhắm mắt nằm như cũ, giống như là người đã rất mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài.
Cô bắt mạch cho sư phụ, mạch đập của người vẫn như thường, chỉ là hồn phách bị mất tích kia vẫn chưa thể tìm về được.
Con mèo đen ở một bên mở đôi mắt to màu xanh nhìn cô…
Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu nó, trên mặt đầy sự mất mát nói với nó:
- Tiểu Hắc... mày có thể nói cho tao biết hay không? Vì sao Trục Thiên lại phải vội vàng bỏ đi như vậy? Vì sao không thể ở bên cạnh tao lâu hơn một chút? Chẳng lẽ vận mệnh của tao là cứ phải cô đơn như vậy sao?
Vừa nói, nước mắt cô lại chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay của sư phụ:
- Sư thúc chết vì tao, nhất định là do tao nên sư phụ mới bị như vậy! Cho dù là ở kiếp trước hay là kiếp này, tao cũng không thể thay đổi được số mệnh Tang Môn của mình hay sao? "Ha ha...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378400/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.