Chương trước
Chương sau
Được... được... được....
Hoàng Đức An vội vàng gật đầu, ông ta bị Dương Tử Mi dọa sợ.
- Còn có, căn phòng này dành cho trẻ con thì hơi rộng, diện tích ít nhất cũng phải hai mươi mét vuông. 
Dương Tử Mi ước lượng diện tích căn phòng, nói:
- Trẻ con ở căn phòng to như này cũng không được.
- Tại sao? Không phải phòng càng lớn thì càng sáng sao, ở cũng vô cùng thoải mái? 
Hoàng Đức An thấy rất khó hiểu, từ trước đến này ông ta chưa từng nghe thấy người nào thích phòng nhỏ cả.
- Phòng cho trẻ con không được lớn, không gian quá rộng sẽ khiến năng lượng bị tiêu hao, tốt nhất là từ mười hai mét vuông trở xuống. Trẻ con dưới bảy tuổi hoặc những đứa có thể chất yếu thì nhà ở không được vượt quá mười mét vuông, nếu không nguyên khí trong cơ thể không thể lấp đầy không gian lớn như vậy, cơ thể sẽ dẫn đến suy nhược.
Dương Tử Mi giải thích nói: 
- Hiện tại cơ thể Tiểu Điệp đang bị suy nhược, muốn em ấy khôi phục hoàn toàn thì tốt nhất là ngủ cùng người lớn hoặc thu hẹp phòng ngủ lại một chút.
- Được... được... được...
Hoàng Đức An mạnh mẽ gật đầu. 
Giọng nói của Dương Tử Mi tuy rằng rất điềm đạm nhưng ông ta cảm thấy rất có sức thuyết phục, vì thế không thể không làm theo những gì cô nói.
Ra khỏi phòng, Dương Tử Mi giúp Tiểu Điệp thanh trừ âm khí trong cơ thể. Viết một lá bùa Tụ Âm đưa cho Hoàng Đức An, bảo ông ta may lên mảnh vải đỏ, sau đó đeo lên cổ của Tiểu Điệp. Nó sẽ giúp ngưng tụ những dương khí mà cơ thể của em ấy đang hao mòn.
- Được rồi bác Hoàng, về sau chỉ cần làm theo những điều cháu dặn và chú ý một chút, thì Tiểu Điệp sẽ khỏe mạnh trưởng thành như mấy những trẻ khác. 
Dương Tử Mi có cảm giác hơi mệt nhưng vẫn muốn trở về thăm mẹ, cô không nghĩ nhiều bèn đứng dậy tạm biệt:
- Cháu phải về nhà rồi, hôm nay trong nhà xảy ra chút việc.
- Tiểu Mi à, nhà cháu có chuyện gì? Bác có thể giúp gì được không? 
Hoàng Đức An vội vàng hỏi:
Dương Tử Mi không muốn kéo Hoàng Đức An dính dáng vào sự việc có liên quan đến Lý Thắng. Bọn họ đều làm cán bộ, lỡ như Lý Thắng xả giận lên người ông thì không tốt.
- Cám ơn bác Hoàng, không nhiều chuyện lắm, cháu có thể xử lý được. 
Dương Tử Mi lựa lời từ chối:
- Vậy à, Tiểu Mi đợi một chút.
Hoàng Đức An đi vào phòng ông ta, sau đó cầm một phong bì màu đỏ ra nói với cô: 
- Tiểu Mi, bác có nghe nói cháu xem bói toán xem phong thủy các loại chí ít phải thu mười vạn. Hiện tại ở nhà bác không có nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có một vạn thôi, cháu cầm trước đi, số còn lại cho bác nợ.
Dương Tử Mi chỉ lấy một tờ một trăm trong phong bì màu đỏ, rồi khom người đưa số còn lại trong bao cho Tiểu Điệp, sau đó đứng lên nói với Hoàng Đức An:
- Bác Hoàng, cháu có thể gọi bác một tiếng bác thì chứng tỏ chúng ta không phải người xa lạ, bác không cần so đo vấn đề tiền bạc ấy. Bác giúp đỡ bố cháu, điều đó còn quý giá hơn. 
Thấy cô nói những lời như thế này, Hoàng Đức An rất cảm động:
- Tiểu Mi thật là một đứa bé ngoan, Dương Thanh có đứa con như cháu cũng đáng để tự hào.
- Cám ơn bác Hoàng, cháu đi đây. 
Dương Tử Mi tạm biệt Hoàng Đức An rồi đi ra ngoài, lại phát hiện hoàng hôn buông xuống, đèn đường sáng lên.
Cô bước nhanh chân đi vào con ngõ nhỏ thông về nhà mình.
Cái ngõ này bình thường cũng không nhiều người qua lại, bởi vì đèn đường tương đối u ám, hai bên là khu dân cư có tường cao, nhìn có vẻ hơi hoang vu tối tăm. 
Dương Tử Mi đương nhiên không sợ con ngõ hoang vu tối tăm này, cho dù là người hay quỷ, đều không thể địch lại được cô, vậy thì có gì mà cô phải sợ.
Con ngõ tối đen, ánh sáng thì yếu ớt thỉnh thoàng mới nhìn thấy ánh sáng của vài ngọn đèn, toàn bộ bao phủ một loại không khí u ám.
Ngay cả Dương Tử Mi cũng cảm giác lạnh toát sống lưng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.