Chương trước
Chương sau
Sau khi tiến hành xong nghi thức bái sư, vừa mới định cùng ăn cơm thì Tưởng Tử Lương nhận được điện thoại khẩn từ quân đội, phải về thủ đô xử lý việc quân.
- Tổ gia, thúc tổ gia, sư phụ...
Tưởng Tử Lương trịnh trọng tạm biệt mọi người rồi vội vàng đi cùng với La Anh Hào. 
Sau khi Tưởng Tử Lương đi, Dương Tử Mi lập tức cảm thấy không khí dễ chịu hơn nhiều, hơi thở của cô cũng bình thường trở lại.
- Sư phụ, người bắt con đối diện với đệ tử như thế, áp lực lớn quá đi mất.
Dương Tử Mi ngồi trước mặt sư phụ mà nói. 
- Con làm sư phụ nó, áp lực của nó lớn mới đúng chứ sao lại là con.
Ngọc Thanh nhấp một ngụm trà:
- Con thu nó làm đồ đệ cũng coi như có cái để ăn nói với tổ sư gia. Đương nhiên con cũng có thể nhận thêm nhiều đệ tử khác, Tử Lương nó rất bận, cũng khó mà nhận lãnh và truyền bá thuật pháp của đạo môn ta được. 
- Ha ha, bây giờ con còn nhỏ, một đồ đệ là quá đủ rồi. Bao giờ tương lai con già rồi, cần nhiều đồ đệ hiếu thuận với mình thì nói sau.
Dương Tử Mi cười nói.
- Ừm, hết thảy tùy duyên. 
Ngọc Thanh xoa xoa tay cô rồi đứng lên nói:
- Ta mệt rồi, con ăn cơm với sư thúc đi, ta vào phòng nghỉ ngơi một lát đây.
- Sư phụ. 
Thấy trên khuôn mặt sư phụ hiện rõ nét uể oải, Dương Tử Mi đành phải nói:
- Vậy người nghỉ ngơi cho khỏe, có gì cần thì nhớ bảo con nhé.
- Ừm. 
Ngọc Thanh rời đi.
- Tiểu sư điệt, gần đây sư huynh càng ngày càng dễ mệt, có phải vì đại nạn sắp đến không?
Ngọc Chân Tử cũng nhìn Dương Tử Mi với vẻ nghi hoặc. 
- Sư thúc, người có cảm thấy gần đây sư phụ hơi khác thường không?
Ngọc Chân Tử ở bên Ngọc Thanh lâu nhất, hơn nữa còn thấu hiểu tính cách của nhau hơn cả, nếu có gì không ổn thì chắc là ông có thể phát hiện ra ngay.
- Ta cảm thấy cảm xúc của sư huynh gần đây có chút không yên, đôi khi khuôn mặt quen thuộc lại trở nên thật xa lạ. 
Ngọc Chân Tử nói.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Sư thúc, con nghi ngờ là sư phụ trúng tà, thế nhưng con lại không nhìn ra trên người sư phụ có âm sát khí. 
Ngọc Chân Tử hơi đổi sắc mặt:
- Nên làm sao cho phải bây giờ?
- Con cũng không biết phải làm thế nào mới được. 
Dương Tử Mi bối rối nói.
- Tiểu sư điệt, chẳng phải chiếc tháp sắt nhỏ của con lợi hại lắm sao? Lấy ra thử xem đi.
Ngọc Chân Tử nói. 
- Dạ.
Dương Tử Mi đến trước cửa phòng Ngọc Thanh gọi một tiếng sư phụ, không có tiếng đáp lại, cô bèn đẩy cửa vào.
Ngọc Thanh vẫn khoanh chân ngồi trên giường, nhưng là mặt hướng vào trong, quay lưng ra ngoài. 
Dương Tử Mi cầm tháp sắt nhỏ, yên lặng đi tới sau lưng sư phụ, hướng đỉnh tháp về phía lưng ông.
Ngọc Thanh đột nhiên xoay người lại, trên khuôn mặt hiện vẻ dữ tợn, ông nhìn cô quát lớn:
- Nữu Nữu, con muốn làm gì? 
Dương Tử Mi run tay, sợ hãi nói:
- Sư phụ, con không... không nhìn gì đâu, con chỉ muốn xem người đã ngủ chưa thôi.
Nói xong, cô nhào người lên, tháp sắt nhỏ trong tay chĩa thẳng vào gối ngọc của Ngọc Thanh. 
Phất trần trên tay Ngọc Thanh vung lên, cuốn chiếc tháp sắt nhỏ đi.
Ông dùng sức mạnh đến khác thường, chấn hổ khẩu bàn tay đang cầm tháp sắt nhỏ của Dương Tử Mi đau nhức.
Chiếc tháp nhỏ rơi chỏng chơ trên đất. 
- Nữu Nữu! Con ra ngoài ngay cho ta!
Ngọc Thanh chỉ phất trần vào cô, tức giận quát.
- Sư... phụ... 
Dương Tử Mi nhìn vẻ mặt giận dữ của sư phụ, cắn nhẹ môi, rồi khom người nhặt chiếc tháp sắt nhỏ lên, đi ra ngoài.
- Thế nào rồi?
Ngọc Chân Tử thấy cô uể oải đi ra thì vội hỏi. 
Dương Tử Mi lắc đầu nói:
- Thất bại rồi, tháp sắt nhỏ chỉ hướng về sư phụ một chút nhưng không hút được bất cứ thứ gì, chứng tỏ trên người sư phụ không hề có âm sát khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.