Dương Tử Mi ngồi trong phòng thưởng thức thứ mà Tuyết Hồ để lại cho mình.
Không biết bây giờ Tuyết Hồ thế nào rồi, có chống đỡ qua được lần thiên kiếp thứ ba không?
Đôi khi cô hoài nghi vì nhìn trộm thiên cơ, thay đổi thiên mệnh, cho nên số mình cũng sẽ ngũ tệ tam khuyết (*) như những thầy tướng số khác. Bởi vậy mà những người cô để ý đều chẳng thể ở bên cô lâu dài.
Bây giờ đến cả Tống Huyền và sư phụ cũng đều trở nên kì lạ.
Cô thở dài một hơi rồi sắp xếp lại rương bách bảo của mình, nhìn thấy chiếc chuông nhỏ bám bụi chẳng có gì đặc biệt kia, bèn cầm lên quan sát cẩn thận.
Hôm ấy Tuyết Hồ đã bảo cô lấy nó ở nhà Mẫn Cương.
Cô nhìn mãi chẳng ra chiếc chuông này có chỗ nào không tầm thường, không xác định được niên đại, không kết luận được chất liệu, chỉ khi sờ lên sẽ có cảm giác kì lạ mà thôi.
Nhưng nó lại không thể hấp thu âm sát khí như tháp sắt nhỏ.
Rốt cuộc bên trong nó có gì huyền bí đây?
Cô nghi hoặc cầm nó lên lắc lắc.
Luồng lưu động không khí trong phòng bỗng nhiên có chút lạ thường, bức rèm không có gió mà tự bay lên.
Ơ?
Dương Tử Mi tò mò lắc tiếp.
Ầm!
Cửa bị đẩy ra.
Sadako đứng ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt:
- Chủ nhân, đừng rung chuông nữa, tôi khó chịu quá!
Dương Tử Mi khựng lại, nghi hoặc nhìn cô:
- Cô nghe thấy ta rung chuông à?
- Phải, chủ nhân, tai ta sắp bị tiếng chuông ong ong đâm thủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378274/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.