Trên đời này, chắc là mọi người ai cũng muốn mình có thể tàng hình, có thể thấy được chuyện mình muốn xem mà không ai có thể nhìn thấy mình.
Giống như con trai, muốn tàng hình đi vào nhà tắm của con gái, nhìn lén con gái tắm.
Kiếp trước Dương Tử Mi cũng đã từng muốn mình có thể tàng hình.
Hi vọng có thể tàng hình, có thể đi trộm tiền ngân hàng, có thể đi trộm được thức ăn ngon, lẻn vào trong khách sạn để ngủ, không cần phải ngủ ngoài đường, có thể tàng hình đi theo sau Mẫn Cương, lén ngồi ở ghế phó lái, nhìn cậu mà không cần che giấu.
Dương Tử Mi niệm chú ngữ ba lần, đi đến trạm xăng, đi qua người nhân viên đang ngủ gà ngủ gật ở đó.
Người nhân viên kia không có phản ứng nào.
Chẳng lẽ cô đã tàng hình rồi?
Cô thử quơ tay trước mặt nhân viên đó mấy lần.
Người kia vẫn không có phản ứng gì.
- Không nhìn thấy tôi sao?
Dương Tử Mi hỏi.
- Em gái, đừng làm loạn, mới sáng sớm mà làm gì vậy? Không có việc gì thì đi ra chỗ khác đi!
Nhân viên kia đột nhiên lên tiếng.
Dương Tử Mi hoảng sợ:
- Anh có thể nhìn thấy tôi?
- Thật là, cô là quỷ à, sao tôi lại không nhìn thấy!
Hình như người nhân viên này vừa mới ngủ dậy, tức giận nói.
Dương Tử Mi ngạc nhiên, vội vàng bỏ đi.
- Tiểu Thiên, chú ngữ này không có hiệu quả! Người khác có thể thấy chị!
Dương Tử Mi mắng.
- Ô ô, em không biết tại sao không có hiệu quả, chị niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378204/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.