Tài xế chạy mất rồi, chúng ta cũng không biết lái xe, làm sao bây giờ?
Dương Tử Mi nghe lời nói của Tuyết Hồ thì cười khổ:
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải đi bộ về?
Tuyết Hồ nhảy xuống từ trong lòng cô, biến thành hình người:
- Vậy thì từ từ đi đi.
- Còn hơn một trăm km nữa đó.
Dương Tử Mi đổ mồ hôi:
- Với tốc độ của chúng ta, phải đến sáng mai mới tới nơi.
- Sáng mai thì sáng mai, tôi với cậu cùng nhau đi!
Tuyết Hồ chưa bao giờ bướng bỉnh như vậy.
Dương Tử Mi nhìn cậu ta, nhớ đến ngày mai cậu ta sẽ đi, nếu có thể ở cùng với nhau nhiều một chút, cũng là việc tốt.
Hai người cùng nhau đi.
Một người mặc váy trắng, một người mặc một đồ cổ trang màu trắng, tóc cả hai đều dài đến eo, sử dụng khinh công, xinh đẹp, lúc ẩn lúc hiện, lướt nhanh như gió.
Đôi lúc có vài chiếc xe đi ngang qua bọn họ, đều cho là đang gặp quỷ, sợ đến mức đạp ga chạy như điên.
Mỗi khi nhìn thấy một chiếc xe bị dọa chạy đi, Dương Tử Mi không nhịn được cười, cảm giác giả ma giả quỷ doạ người thật là vui.
- Nhóc con, để tôi hát cho cậu nghe nhé!
Tuyết Hồ thấy cuối cùng cô cũng cười thì nheo mắt cười nói.
- Được thôi!
Dương Tử Mi vui vẻ đồng ý.
Giọng nói của Tuyết Hồ rất dễ nghe, giống như âm thanh từ trên trời, khi hát lên nhất định rất hay.
Tuyết Hồ hắng giọng hát lên.
Dương Tử Mi càng nghe càng cảm thấy bài hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378196/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.