Sau khi biến mọi thứ trở về nguyên trạng, Tuyết Hồ nhìn Dương Tử Mi với vẻ mặt tranh giành công trạng, nói:
- Sao? Tôi giỏi lắm đúng không?
- Giỏi quá đi mất! Đúng là hóa củi mục thành bảo bối.
Dương Tử Mi tấm tắc khen.
- Nên là cô đừng có vì tên đàn ông nhỏ nhen kia mà vứt bỏ tôi, tôi hữu dụng lắm đấy, nấu cơm giặt giũ làm ấm giường, cái gì cũng biết.
Tuyết Hồ luyên thuyên một hồi.
Dương Tử Mi nghe đau cả đầu, khinh bỉ nói:
- Hình như tôi chưa thấy cậu giặt quần áo nấu cơm bao giờ thì phải. Toàn thấy lăn lộn trên giường thôi.
- Đấy là tại cô không cho tôi biến thành hình người đấy chứ, làm tôi chẳng có cơ hội mà thể hiện bản thân.
Tuyết Hồ ấm ức nói:
- Chẳng lẽ tôi lại để nguyên hình dạng hồ ly đi giặt quần áo nấu cơm à? Nhỡ đâu bộ lông xinh đẹp tuyệt trần này của tôi bị bẩn thì sao?
Dương Tử Mi cảm thấy thật ngàn chấm:
- Giờ cậu mau biến về hình dạng hồ ly đi. Tôi không muốn người khác phát hiện ra cậu rồi bắt cậu vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu đâu.
- Khó chịu quá đi!
Tuyết Hồ lầm bầm một tiếng, thoắt cái đã biến trở lại hình dạng một chú hồ ly lông lá đáng yêu nhảy tót vào lòng cô.
Kết giới của căn phòng cũng được phá bỏ.
Dương Tử Mi ra mở cửa, gọi Mẫn Ngọc Lâm vào:
- Ông ơi! Có thể vào được rồi!
Mẫn Ngọc Lâm nghe cô gọi thì nửa tin nửa ngờ đi vào, đến khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378164/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.