- Anh La Bạch ơi! Mấy hình vẽ này đều là anh vẽ à?
Dương Tử Mi hỏi.
- Đúng vậy.
La Bạch gật gật đầu:
- Bọn tôi chỉ mô phỏng gốm sứ theo thời cổ, chứ không làm đồ dởm. Vì thế tất cả những hình vẽ trên sản phẩm đều do tôi tự nghĩ ra.
- Đẹp lắm đấy!
Dương Tử Mi nhìn La Bạch bằng ánh mắt khâm phục, khen ngợi nói.
Được cô khen, La Bạch có hơi xấu hổ đáp lại:
- Dương tiểu thư mới giỏi. Tôi có ngày hôm nay đều nhờ cô đã cứu tính mạng tôi.
- Hì hì, anh không phải cảm ơn đâu. Tôi cứu mạng anh là để anh bán mạng kiếm tiền cho tôi mà. Hai chúng ta chẳng nợ gì nhau cả.
Dương Tử Mi cười nói.
- Tôi vẫn thấy mình hời lắm ấy.
La Bạch nói:
- Vừa được sống tiếp, lại vừa được tự do theo đuổi sở thích của mình. Làm cho ngành thủ công mỹ nghệ của nhà họ La chúng tôi vinh quang sáng lạng. Hơn nữa, giám đốc Mẫn cũng nói tôi có thể ký tên mình lên mỗi sản phẩm sứ Thanh Hoa.
Đối với một người nghệ nhân, không gì quan trọng hơn việc có thể ký tên của mình lên mỗi sản phẩm do chính tay họ tạo ra, đó là sự khẳng định giá trị và tên tuổi của bản thân.
Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương bằng con mắt tán thưởng:
- Cách làm này của anh rất đúng. Sau này La Bạch chắc chắn sẽ trở thành một bậc thầy thủ công nổi tiếng.
- Có thể có được một bậc thầy thủ công như anh ấy, là niềm vinh hạnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378162/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.