Hừng đông, ba người Ngọc Thanh chào tạm biệt ông lão trông miếu để đi xuống núi.
- Sư phụ, người đi về nhà ở chung với con được không?
Nhớ đến chuyện sư phụ chỉ còn lại có ba tháng nữa là phải đón nhận đại nạn, Dương Tử Mi rất thương tâm, cô muốn ở chung với sư phụ trong thời gian ngắn ngủi còn lại.
Ngọc Thanh nhìn cô, ông cảm nhận được lòng hiếu thảo của cô nên đồng ý, gật đầu nói:
- Tất nhiên là được!
Ngọc Chân Tử cũng không biết đại nạn của Ngọc Thanh sắp tới nên rất vui vẻ đi chung với Ngọc Thanh tới ở trong nhà của Dương Tử Mi. Nơi đó linh khí vô cùng sung túc, đối với người tu luyện như ông chính là chỗ tốt.
Ông có kế hoạch là sẽ đột phá một tầng cuối cùng của đạo khí nhập thể.
Ba người ngồi trên xe bus.
Trùng hợp hôm nay là cuối tuần, trên xe chật ních người, trong số đó còn có không ít học sinh.
Dương Tử Mi thấy không còn chỗ ngồi nên cô lựa chỗ đứng.
Nhưng mà cô lại thương sư phụ và sư thúc nên cô hi vọng sẽ có người nhường chỗ.
Nhưng mà lại không có ai nhường chỗ cả, dù người ngồi xung quanh toàn là học sinh trẻ tuổi.
Bọn họ giống như không thấy Ngọc Thanh tóc trắng xóa và Ngọc Chân Tử thiếu một cánh tay vậy, chỉ lơ đãng nhìn một cái rồi thôi, không hế có ý định nhường chỗ.
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử lại cảm thấy không có vấn đề gì cả, tuy tuổi tác hai người đã cao, nhưng họ là người tu hành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378133/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.