Trong ánh chiều tà lẻ loi, quang cảnh xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù yên tĩnh.
Ba người Ngọc Thanh đi ra khỏi miếu, tìm kiếm du hồn đang phiêu đãng ở những nơi âm u.
Ba người tìm đã khá lâu rồi mà không hề thấy một du hồn nào xung quanh ngọn núi này cả.
Dương Tử Mi kinh ngạc nhìn tiểu Tuyết Hồ trong lòng mình:
- Thật sự là cậu ăn hết toàn bộ rồi à?
- Ừ!
Tuyết Hồ thành thật trả lời.
Tiểu Thiên lại run rẩy thêm một chút.
- Tử Mi, chỗ này đúng là không có bất kì du hồn nào rồi! Nếu đã vậy thì ngày mai chúng ta sẽ trở về khi trời vừa sáng.
Ngọc Thanh thấy mọi nơi đã sạch sẽ thì tâm trạng cũng thả lỏng.
- Sư phụ, vậy mấy hồn phách bên trong gương Tụ Hồn chúng ta nên xử lý thế nào ạ?
Dương Tử Mi hỏi Ngọc Thanh
- Sư phụ không còn sức để siêu độ nữa, ta giao nó cho con đó. Mỗi ngày con thả ra một ít để siêu độ, cũng coi như là làm việc thiện để tích đức.
Dương Tử Mi nhịn không được cúi đầu nhìn Tuyết Hồ cả người lẫn mặt đều thể hiện sự vô hại đang nằm trong lòng cô, nếu cô thả ra một ít hồn phách thì chúng có thể bị ăn luôn hay không đây?
- Cậu cứ yên tâm siêu độ đi, tôi sẽ không ăn chúng đâu!
Tuyết Hồ nhìn ra sự lo lắng của cô nên nói:
- Còn mấy ác linh cậu không thể siêu độ thì tất nhiên tôi sẽ không khách khí đâu!
Đối với ác linh, Dương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378132/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.