Sư huynh! Tiểu sư điệt! Mau ra đây đi! Xảy ra chuyện rồi!
Bên ngoài truyền đến tiếng hét của Ngọc Chân Tử, còn cả tiếng lật đật rời giường của người nhà họ Nhạc.
Dương Tử Mi còn đang khóc nức nở đột nhiên đứng bật dậy lao ra ngoài trước tiên, hỏi:
- Có phải là Thiên Thiên không?
- Thiên Thiên! Thiên Thiên của mẹ!
Hoàng Hồng Liên khóc ầm lên.
Còn Nhạc Thiên Thiên thì ôm ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi không ngừng lăn lộn trên đất kêu to:
- Đau quá! Đau chết mất thôi! Đừng lấy kim đâm tôi! Đừng mà...
Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ sửu.
Lúc nãy cô quá đau lòng, nói chuyện với sư phụ nên quên mất giờ đến thăm Nhạc Thiên Thiên.
Ấy vậy mà Nhạc Thiên Thiên đã trúng tà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Dương Tử Mi vội vàng xông lên trước, điểm vào huyệt vị của Nhạc Thiên Thiên, miệng đọc thần chú, tay vẽ một tấm bùa trấn tà lên giữa trán cậu.
Vẻ đau đớn trên mặt Nhạc Thiên Thiên biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngây dại ngu ngốc, nhìn Dương Tử Mi cười cười, đôi mắt trống rỗng vô hồn, trên người vẫn như còn chút hắc khí.
- Thần tiên ơi, tiên nữ ơi! Thiên Thiên của nhà con làm sao thế này? Có phải nó trúng tà rồi không?
Hoàng Hồng Liên lo lắng hỏi.
Tà thuật này không phải âm linh nhập thân, nhìn triệu chứng thì giống Thuật Yếm Thắng hơn.
Nói về Thuật Yếm Thắng, thì trước đây đã từng có lời đồn rằng:
- "Yếm Thắng" hay "Yểm Trấn", có nghĩa là "dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378113/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.