Sau khi Gia Cát Nguyệt nhận một cuộc gọi xong thì sắc mặt của anh ta hơi trầm xuống, không còn vẻ tà mị bất cần đời của một tên nhà giàu như trước đó nữa. Cặp mắt đào hoa đầy phóng túng kia lập tức trở nên chói sáng, bên trong như có ánh sao bắn ra bốn phía, khí tức trên người lập tức thay đổi hoàn toàn.
Anh ta đứng dậy, trong giọng nói mang theo ý xin lỗi đối với Dương Tử Mi:
- Anh không thể ngồi nói chuyện với em nữa rồi, bây gờ anh cần trở lại thủ đô ngay, lão già nhà anh xảy ra chuyện rồi.
- Được rồi! Bảo trọng nhé!
Dương Tử Mi gật đầu.
Gia Cát Nguyệt vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng Gia Cát Nguyệt xa dần, anh ta đi khá gấp gáp nhưng không hề lộn xộn, Dương Tử Mi uống thêm mấy ngụm trà rồi cũng đứng dậy rời đi.
Ra khỏi quán trà, tâm trạng của cô có chút phức tạp nên cô cứ thả mình đi tự do dọc theo con phố.
Xe chạy qua lại, người ra người vào.
Những điều này đối với cô mà nói thì giống như là những kí hiệu vô nghĩa trong bối cảnh rộng lớn.
Bây giờ, trong lòng cô chỉ nhớ tới Long Trục Thiên mà thôi, thỉnh thoảng cô lại lấy di động ra nhìn xem có tin nhắn của anh gửi hay không.
Nhưng mà, di động vẫn im lặng như vậy!
Di động không có chút động tĩnh nào thì lại khiến cô càng thêm lo lắng.
Một chiếc xe bus công cộng đang chạy tới, nhìn bảng số thì đúng là chiếc xe chạy ngang qua nhà cô, Dương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378026/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.