- Dạ, đúng là có chút gì đó...
Dương Tử Mi không dám nói là có âm hồn nhập vì sợ sẽ làm Lâm Thanh Mai hoảng sợ.
Nhưng Lâm Thanh Mai vẫn rất hoảng sợ.
Lâm Thanh Mai và Dương Tử Mi cũng khá thân nhau nên cô ấy biết Dương Tử Mi làm gì.
Lâm Thanh Mai mặt trắng bệch hỏi Dương Tử Mi:
- Tiểu Mi, mặt chị có gì vậy? Không phải là trúng tà chứ?
- Chị đừng sợ, chỉ là có chút âm sát khí thôi. Có thể là do chiếc gương này mà ra.
Dương Tử Mi an ủi nói.
Nghe thế, Lâm Thanh Mai vội để chiếc gương nọ xuống bàn và tránh xa nó ra một chút, giọng run run nói:
- Chả trách sáng nay chị cầm nó lên thì thấy có gì đó lạ lạ, hơn nữa chị cứ muốn soi gương hoài thôi. Bình thường chị không thích soi gương lắm.
Tống Huyền cũng cảm thấy Lâm Thanh Mai hôm nay có gì đó rất kỳ lạ.
Một tiểu thư khuê các như cô thường sẽ không bao giờ soi gương ở nơi thanh thiên bạch nhật, nhiều người qua lại như thế. Nhưng hôm nay cô ấy dường như rất thích chiếc gương kia, cứ cầm nó trên tay soi suốt buổi. Thậm chí khi có người đến tiệm, cô cũng cầm gương lên soi, còn không ngừng vuốt tóc và sờ sờ lên mặt mình nữa.
Giờ nghe Dương Tử Mi nói thế, Tống Huyền biết ngay là có vấn đề.
Chiếc gương nước mắt phượng hoàng kia anh vừa mua từ một thương nhân chuyên chơi đồ cổ ngày hôm qua thôi. Anh cũng biết nước mắt phượng hoàng là thứ xui xẻo, nhưng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377929/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.