Thấy Long Trục Thiên đã đi khỏi, Mẫn Cương buồn bã đạp xe đến bên cạnh Dương Tử Mi. Anh rất muốn hỏi cô người thanh niên lúc nãy là ai nhưng lại không tiện hỏi. Dù gì thì hai người vẫn chưa thân lắm nên Mẫn Cương cảm thấy anh không có tư cách hỏi.
- Lên xe đi!
Mẫn Cương chỉ biết bảo Dương Tử Mi lên xe để anh chở về.
Dương Tử Mi đang định leo lên ngồi sau xe nhưng chợt nhớ lại câu nói lúc nãy của Long Trục Thiên thì cô như bị bỏ bùa, không dám leo lên xe của Mẫn Cương nữa.
Dương Tử Mi áy náy nói với Mẫn Cương:
- Cám ơn cậu, tớ muốn đi bộ về, cũng sắp đến rồi.
- Vậy tớ đi với cậu!
- Không cần đâu, tớ muốn đi một mình.
Dương Tử Mi từ chối.
Sự thất vọng thoáng hiện trên gương mặt anh tuấn của Mẫn Cương. Mẫn Cương quay sang nhìn Dương Tử Mi một lát, sau đó nói giọng buồn bã:
- Vậy cũng được, cậu cẩn thận đấy, tớ về đây.
- Ừm, tạm biệt cậu.
- Hẹn gặp ở trường ngày mai!
Mẫn Cương cười miễn cưỡng, vẫy tay chào tạm biệt Dương Tử Mi xong anh liền đạp xe quay về.
Nhìn bóng dáng khuất dần của Mẫn Cương, Dương Tử Mi chỉ biết thở dài, sau đó chầm chậm đi bộ về nhà.
- Cô ơi, ấn đường của cô tối lắm, sẽ có họa sát thân đấy.
Đột nhiên, có người kéo áo cô lại nói.
Dương Tử Mi quay sang nhìn, lúc này cô mới phát hiện là mình đã đi vào một con đường chuyên bói toán. Hai bên đường có rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377818/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.