Quang Anh vừa cầm thuốc đi ra ngoài lập tức trèo lên lưng trâu phi ra khỏi thành .
Hắn đã đi được ba ngày , chỉ cần đi ngược đường cũ thêm hai ngày nữa là có thể về đến huyện .
Hắn muốn giao trực tiếp số dược liệu này cho thầy lang huyện,như vậy thì mấy hôm nữa là có thể chữa bệnh cho ông thầy .
Tuy là bệnh của ông thầy chưa đến mức chết ngay được nhưng ai bảo ông thầy tự nhiên chơi trò chia gia tài làm hắn cuống hết cả lên , chỉ sợ về chậm một bước là phải nhận thừa kế .
Đi khỏi thành trấn hơn một cây số là một con đường nhỏ , con đường này ngay sát mé bìa rừng nên rất nhiều cây cối, các thương nhân rất ít khi đi con đường này bởi vì nó hay có cướp nhưng nếu đi vòng sang đường khác thì phải mất tận một tiếng nữa , Quang Anh đang vội nên không muốn đi đường vòng .
Sắp tới sinh nhật Thị Linh rồi , hắn mà không về kịp thì nhức đầu lắm .
Cờ lộc ~ cờ lộc ~
Đang lúc hắn phi trâu thì phía trước bỗng thấy có một cành cây đổ chắn ngang giữ đường .
Họ ~
Quang Anh đành phải họ con trâu lại , cành cây không quá cao nhưng nếu phi nhanh qua thì sợ con trâu vấp ngã ra mất .
Hắn xuống trâu định rời cành cây sang một bên thì ánh mắt bỗng thấy mấy vết chặt ở gốc cây , cây này không phải tự nhiên đổ mà do có người cố tình chặn đường hắn .
Quang Anh trong lòng lộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184683/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.