Một con rắn nước trườn qua người làm Quang Anh chọt giật mình tỉnh lại, hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu , trời vẫn còn chưa sáng .
A ~
Cả người hắn bây giờ chỗ nào cũng đau đớn , cơ bắp cả người như cái máy vận hành quá tải đang báo động, mấy vết mấy vết thương trên người đã tự động ngưng chảy máu nhưng những mảng máu khô đóng vảy trên người cùng dưới đất nhắc nhở hắn rằng vết thương không hề nhẹ chút nào .
Hắn quay đầu sang nhìn cái đầu hổ chết không nhắm mắt bên cạnh, dù máu trong người nó chảy ra tưới nhuộm đỏ cả mảnh đất cũng không khiến nó mất đi sự giữ tợn, mảnh đất máu đỏ phía dưới càng tô điểm cho nó giống một mãnh tướng chết trận sa trường .
_ Ở trên rừng mà làm vua có phải sướng không? Mày chạy xuống đây làm gì khiến hai thầy trò tao xuýt chết ?
Quả thực là như vậy , ông Lúy bạo bệnh tái phát mà nằm liệt giường , Quang Anh vì giết nó cũng mất hơn nửa cái mạng .
Mặt bị cào hủy dung , trên ngực có ba vết móng tận xương , tay trái rạn xương cùng rách cơ, vai phải suýt bị nhai nát , não chấn động nhẹ .
Người thường chỉ cần trúng một trong các vết thương trên cũng đủ làm mồi cho con hổ dữ rồi , vậy mà hắn chịu đủ các thứ không thiếu món nào mà vẫn giết chết con hổ .
Đổi lại ai chịu nhiều vết thương như vậy cũng 9 phần chết 1 phần tàn tật suốt đời . Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184668/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.