Vừa tầm hôm này ông Lúy lại muôn ra ngoài mua mua đồ nên lại gọi hắn ra ngoài cùng .
Ông Lúy cũng có ruộng , nhưng cơ bản là với sản lượng hiện nay thì vẫn kém lắm nên vẫn hay phải ra ngoài mua lương thực về ăn.
Hắn đi một đôi dép cỏ tự đan rồi cầm cái mủng đi theo sau ông Lúy ra ngoài.
Một trong những thứ hắn vẫn không quen được ở thời này là mọi người đều thích đi chân đất , chỉ hôm nào ra đình mới thấy có cụ mang guốc gỗ vào chân , mà đi giày thì càng ít .
Riêng hắn thì chịu không thể quen được , nhất là mùa đông này mà đi chân đất thì buốt hết ngón chân .
Ông Lúy mỗi lần ra đường cứ như là ngôi sao vậy , ai thấy cũng chào, cũng tránh đường sang một bên.
Những cũng không đi được bao lâu ,Trâu nhìn thấy lý trưởng cùng vài người chức sắc cao trong làng hớt hải chạy ra cổng làng .
Ông Lúy thấy vậy thì đi đến hỏi lý trưởng.
_ Có truyện gì mà hớt hải thế thầy lý??
_ Thầy Lúy không nhớ à ? hôm nay là ngày quan trên xuống thu thuế , tôi phải ra đầu làng đón các quan , thôi ! Tôi phải đi ngay kẻo các quan đợi !!
Nói rồi lý trưởng lại vội vàng chạy đi.
Ông Lúy nghe vậy thì cũng tối mặt lại .
Trâu nhìn mặt ông Lúy , cũng không giám nói gì cả , hắn cũng biết thu thuế ở thời phong kiến này là rất nặng.
Lúc này ngoài đình có một đoàn kỵ binh đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184608/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.