Trình Sở Y mới nghỉ ngơi được tầm một canh giờ đã phải thay y phục theo Khương Mặc Hiên đến Càn Khôn Điện ra mắt với Khương Linh Đế. Khương Linh Đế ngồi ở bên phải nhuyễn tháp dát vàng, ở giữa có một bàn cờ dang dở, ngồi ở bên trái là sủng phi hiện tại của ông Kính quý phi. Kính quý phi danh xứng với lời đồn, quả là một mỹ nhân ngàn năm hiếm gặp, làn thu thủy nét xuân sơn khiến người người chìm đắm. Chỉ tiếc một mỹ nhân như thế lại ở cùng một ông lão gần đất xa trời như Khương Linh Đế, trong dân gian tuy không dám nói ra miệng nhưng ai cũng ngầm tiếc thương cho nàng.
Sau khi Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y hành lễ, Khương Linh Đế hướng Khương Mặc Hiên hỏi: “Vết thương của thái tử thế nào rồi?”
Khương Mặc Hiên nói dối không chớp mắt: “Nhọc lòng phụ hoàng lo lắng. Thái y xem qua đã băng bó lại ổn thỏa.”
Khương Linh Đế ý tứ sâu xa nói: “Mong là thái tử sẽ không làm cho trẫm lo lắng nữa. Chỉ một lần này thôi, không thể có lần sau.”
“Nhi thần hiểu rõ.”
Kính quý phi chỉ ngồi một bên uống trà, không nói lời gì, ánh mắt toát lên ý cười nhìn Trình Sở Y, như kiểu có gì thú vị lắm. Trình Sở Y xao nhãng nhìn nàng, đúng lúc bị Khương Linh Đế gọi:
“Thái tử phi!”
Trình Sở Y cảnh giác đáp: “Có thần.”
“Trẫm nghe nói ngươi là một trong tứ đại tài tử bậc nhất của kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614427/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.