Khương Mặc Hiên thật sự nói được làm được, hành hạ Trình Sở Y lên bờ xuống ruộng cả đêm, khiến hắn không thể nào xuống giường nổi. Sau khi Khương Mặc Hiên vui vẻ đi tảo triều, Trình Sở Y ngủ một giấc thật sâu. Đến khi hắn tỉnh lại, trời tối một lần nữa. Đầu của hắn đang gối trên đùi Khương Mặc Hiên, còn Khương Mặc Hiên dựa lưng vào thanh giường đọc sách.
Đêm nay, Khương Mặc Hiên không thắp nến. Những sợi tơ vàng sáng rực trong bóng tối, nhìn cứ như dải ngân hà lấp lánh đan xen nhau. Trình Sở Y cục cựa đầu nghiêng người, chỉ tay ra xa khen: “Đằng đó đẹp quá!”
“Ngươi thích?” Khương Mặc Hiên vuốt ve tóc hắn hỏi nhưng không hề đặt sách xuống.
“Ừ”
“Vậy sau này ở lại đây cùng trẫm, cũng miễn cho ngươi khỏi phải hành lễ khi gặp trẫm.”
“Ở lại đây? Vậy còn Thái Thuần Cung thì sao?”
“Vẫn là nơi của ngươi, chỉ là ngươi không cần ở đó thôi, giao cho Sấu Tử trông coi thay là được. Ngươi chẳng phải tin tưởng y nhất sao?”
Trình Sở Y cười nhỏ, nghe cũng cạn lời thật.
“Không muốn hử?” Khương Mặc Hiên đặt sách xuống, hơi nâng giọng và dịch tay đến cằm hắn vuốt vuốt.
Trình Sở Y nghe ra mùi nguy hiểm, lập tức nói: “Theo ý hoàng thượng đi.”
“Đương nhiên là phải theo ý trẫm.” Khương Mặc Hiên xấu xa kết luận. Im lặng rất lâu, Khương Mặc Hiên chợt hỏi: “Lời đêm qua có thật không?”
Trình Sở Y kéo chăn cao thêm chút nữa hỏi: “Lời gì?”
“Nguyện trở thành…nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614372/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.