Chương trước
Chương sau
Sau khi bắt Minh Cầm Sắt về, đám thuộc hạ báo cáo với Dạ Vũ:

“Anh Vũ, hắn thực sự không báo cảnh sát. Bọn em cũng đã lục soát khắp người hắn, không phát hiện có máy nghe lén hay thiết bị theo dõi nào.”

“Đúng là máu liều nhiều hơn máu não.”

Dạ Vũ cười khằng khặc, tiếng cười theo đà biến thành tiếng ho khan, gã lấy tay đè xuống phần lá lách đang nhói lên, ánh mắt chất chứa cừu hận toé ra tia nham hiểm.

“Màn trình diễn đặc sắc sắp bắt đầu rồi. Sư tử và linh cẩu, ai mới là kẻ săn mồi mạnh nhất đây...”

...

Minh Cầm Sắt bị đẩy vào một cái lồng giam. Mảnh vải đen che mắt được tháo ra, hắn nhìn thấy con trai nhỏ đang nằm ngủ say trên bệ đá, lập tức ngồi xuống sờ khắp mình mẩy tay chân thằng bé.

Khi cảm nhận đúng nhiệt độ của cơ thể sống, hắn mới thở phào một hơi, lại đưa mắt quan sát môi trường xung quanh.

Peachy lúc này cũng mơ màng tỉnh dậy, ù ù cạc cạc nhìn hắn hỏi:

“Papa? Đây là đâu?”

Minh Cầm Sắt thấy con trai đã tỉnh bèn nói dối: “Chúng ta đang đi du lịch.”

“Vậy mami đâu? Mami không đi cùng chúng ta sao?”

“Mami...” Minh Cầm Sắt cố đè nén trái tim lo lắng cho Dĩ Hoà đến sắp nhỏ máu, xoa đầu con trai nhỏ, - “Sắp đến sinh nhật Peachy nên mami phải ở nhà chuẩn bị làm tiệc sinh nhật. Lúc về sẽ cho con một bất ngờ.”

“Hay quá!” Peachy ngây ngô vỗ tay reo lên.

Tiếng hoan hô vừa dứt, đột nhiên lồng sắt vang lên âm thanh leng leng, ở phía cuối cánh cửa xuất hiện hai cặp mắt đen thui và tiếng kêu hoang dã của một loài động vật ăn thịt nào đó, giống như tiếng cười khúc khích của trẻ con giữa đêm khuya thinh vắng khiến người nghe dựng tóc gáy.

Minh Cầm Sắt thính tai nghe được, hắn lập tức dốc lại tinh thần, nâng cao cảnh giác.

Từ trong bóng tối, hai con linh cẩu đốm bước ra, cánh cửa sắt tự động đóng sập lại. Chúng nhe hàm răng sắc nhọn chảy đầy nước dãi, cùng điệu cười ma quái báo hiệu cho sự chết chóc, lăm le tới gần chỗ cha con bọn họ.

Minh Cầm Sắt chỉ kịp dùng mảnh vải đen bịt mắt Peachy lại, nói với thằng bé “Ôm chặt papa!” rồi đứng dậy siết tay thành nắm đấm.

Chỉ vài giây sau, hai con linh cẩu liền hung tợn lao về phía hắn tấn công.

Thông qua màn hình theo dõi, Dạ Vũ híp mắt thưởng thức màn chiến đấu gay cấn diễn ra bên trong lồng sắt.

Gã đã cử người lặn lội tới Nam Phi, khó khăn lắm mới bẫy được hai con linh cẩu. Chúng đã bị bỏ đói suốt cả tuần nay, gã muốn xem kỳ này Minh Cầm Sắt có thể may mắn toàn thây trở ra không.

Mà Dĩ Hoà lúc này cũng bị trói đưa đến trước màn hình. Nhìn thấy cảnh Minh Cầm Sắt bảo bọc Peachy trong ngực, đồng thời bị tấn công dồn dập bởi hai con thú hoang dã, tim cô căng chặt, vùng vẫy hét lên.

“Mau thả bọn họ ra! Tôi xin các người! Tôi xin các người!”

Nhưng tiếng gào của cô chỉ làm gia tăng hứng thú xem kịch của Dạ Vũ.

Trong màn hình, Minh Cầm Sắt ôm chặt Peachy thoăn thoắt lách mình tránh khỏi từng lần tấn công vồ vập. Nhưng tốc độ hai con linh cẩu cũng nhanh không kém, lại đang bị cơn đói dày vò khiến chúng càng thêm điên cuồng khát máu.

Một con trong đó ngửi được mùi thịt trẻ con, liên tục nhắm vào cái chân thò ra ngoài của Peachy. Minh Cầm Sắt tinh mắt nghiêng người qua che chắn liền bị móng vuốt của nó cào rách một mảng da lưng. Con còn lại thừa cơ cắn phập vào bắp chân hắn lôi đi.

Minh Cầm Sắt dùng chân còn lại ra sức đạp vào đầu nó, cùi chỏ cũng nện liên tiếp lên đầu một con khác. Peachy nằm trong ngực Minh Cầm Sắt dường như cảm nhận được nguy hiểm liền sợ hãi khóc ré lên.

“Đừng sợ, papa sẽ bảo vệ con!” - Minh Cầm Sắt trấn an con trai, trong khi cánh tay của hắn đang bị linh cẩu cắn chặt không nhả, máu chảy đầm đìa.

Con kia nhảy lên lưng Minh Cầm Sắt, há miệng nhắm vào động mạch cổ hắn chuẩn bị cắn xuống.

Tình thế vô cùng hiểm hóc, ai cũng đoán được kết quả.

Màn hình đột nhiên tối thui.

Dạ Vũ vừa cầm điều khiển bấm tắt, đứng dậy nói: “Đi nào, đến nhặt xác hai kẻ xấu số thôi.”

Bóng lưng Dạ Vũ nghênh ngang rời đi, Dĩ Hoà gục xuống nền nhà bấu ngực lắc đầu nguầy nguậy.

Felix của em rất mạnh mẽ mà, những tình huống trước đây anh đều có thể biến nguy thành an, lần này cũng sẽ như vậy thôi, nhất định Felix sẽ chiến thắng linh cẩu, nhất định sẽ bảo vệ con chúng ta an toàn! Nhất định! - Dĩ Hoà tự động viên chính mình, nước mắt trên mặt đã không kìm được mà tuôn ra ào ạt như suối trào.

Thuộc hạ của Dạ Vũ đứng bên ngoài lồng sắt ló đầu nhìn vào, hoảng sợ chạy ra báo cáo.

“Anh Vũ, hắn... hắn...”

“Sao? Bị linh cẩu cắn chết rồi?”

Tên thuộc hạ khó xử lắc đầu: “Không, là ngược lại, hai con linh cẩu chết queo rồi.”

Dạ Vũ trợn mắt không thể tin, bước nhanh vào trong nhìn.

Cánh cửa sắt mở ra, gã nhìn thấy Minh Cầm Sắt cả người bê bết máu, vết thương rải rác khắp cơ thể, nhưng đứa trẻ trong ngực hắn thì hoàn hảo không có bất kì trầy xước nào. Hai mắt thằng bé vẫn còn bị miếng vải đen che kín, miệng nức nở kêu papa.

Mà dưới nền đất, xác hai con linh cẩu nằm chổng chơ.

Dạ Vũ bật ra tiếng cười tán thưởng: “Sư tử bố chiến đấu hết mình để bảo vệ sư tử con, thật là đáng khâm phục. Nhưng làm sao đây, số mày đã định, không được phép sống đến bình minh hôm nay!”

Gã phẩy tay ra lệnh: “Áp giải hai cha con nó và cả con nhóc đang khóc lóc tỉ tê trong phòng kia, lên sân thượng!

Peachy bị giằng ra khỏi Minh Cầm Sắt, đám thuộc hạ dùng tính mạng của mẹ con Dĩ Hoà để uy hiếp khiến hắn chỉ có thể hạ mình thuận theo.

4 giờ sáng không khí nhiễm sương lạnh, sương mù phủ kín toà biệt thự nằm sâu trong rừng.

Trên sân thượng, Dạ Vũ ngồi chễm chệ trên ghế giống như một vị vua, bên cạnh gã là Hoài Thu đang cun cút hầu hạ. Gã nhìn đám thuộc hạ áp giải Minh Cầm Sắt tới trước mặt mình, đè hắn quỳ xuống.

Phía cầu thang dẫn lên sân thượng truyền đến tiếng xích sắt, Dĩ Hoà và Peachy cũng bị bọn chúng dẫn lên.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tiếng gọi cùng lúc bật thốt ra từ miệng họ.

“Felix!”

“Dĩ Hoà!”

Thế nhưng sau tiếng gọi đó, bả vai của cả hai cũng bị ghì xuống, áp chế bằng hai khẩu súng lục. Peachy nép vào người Dĩ Hoà, sợ hãi vừa khóc vừa gọi mami.

“Ồn ào quá!” Dạ Vũ quát lên.

Dĩ Hoà vội vỗ vai Peachy dỗ thằng bé ngừng khóc. Đám người này tàng trữ cả vũ khí, một khi chọc bọn chúng điên lên có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Minh Cầm Sắt liếc một cái qua ả Hoài Thu bên cạnh Dạ Vũ rồi quay lại đối mặt với gã, gằn giọng hỏi:

“Dạ Vũ, tôi và anh không thù không oán, hà cớ gì anh lại muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết?”

“Hay cho một câu không thù không oán!”

Dạ Vũ vỗ đùi cười phá lên, chúi người từ trên cao nhìn xuống Minh Cầm Sắt. Chất giọng già nua chênh lệch so với khuôn mặt căng bóng trẻ măng của gã khiến người khác không khỏi sinh ra một cảm giác kì quái.

Gã nhìn hắn bằng một ánh mắt từ ái nhất, chậm rãi phun ra câu thăm hỏi: “Cháu trai à, cháu quên mất người chú này rồi sao?”

Minh Cầm Sắt đứng hình.

Tấm gương chắn trong lòng như bị chất giọng và ngữ điệu thân thuộc này đấm một phát, vỡ loảng xoảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.