Chương trước
Chương sau
Hôm nay là sinh nhật Dĩ Hoà, cô chỉ nấu một bữa cơm đơn giản, mời vài người thân thiết đến dự. Bữa cơm diễn ra trong không khí chuyện trò vui vẻ. Peachy đội mũ sinh nhật hát “Happy birthday to mami“. Dĩ Hoà nhắm mắt ước ba điều rồi thổi nến.

Tận đến khi tiệc tàn, khách khứa tất bật ra về, chỉ có một người rõ ràng đã hẹn hôm nay sẽ quay trở lại nhưng vẫn chẳng thấy đâu.

Thiên Hương còn đùa là: “Mày kiểm tra két sắt đi, không chừng gã trai lơ kia cuỗm hết tài sản của mày bỏ trốn đi rồi cũng nên.”

Dĩ Hoà chỉ cười trừ. Lúc đó cô cũng có suy nghĩ này thật. Nhưng Felix không làm cô thất vọng, rạng sáng hôm đó hắn chỉ rời đi hai tay không.

Hiện tại cô đã hoàn toàn hết giận Felix, thay vào đó là lo lắng, lỡ như hắn gặp chuyện gì bất trắc ở bên ngoài...

Cô có chút hối hận rồi, ngày đó không nên quát mắng hắn, không nên đánh hắn, cũng không nên đuổi hắn ra phòng khách. Cuộc đời vốn vô thường, nếu hôm đó là ngày cuối cùng mình gặp hắn thì phải làm thế nào bây giờ...

Tiễn vị khách cuối cùng ra về, đồng hồ điểm 23 giờ 55 phút, vậy là ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô đã sắp trôi qua như thế. Dĩ Hoà khép chặt áo, cầm điều khiển chuẩn bị ấn công tắc đóng cổng.

Khi cánh cổng sắp khép lại, cô nhìn thấy ánh đèn taxi dừng bên ngoài, một người đàn ông hấp ta hấp tấp nhảy xuống, đang ngược sáng từng bước chạy về phía này.

Hắn thoăn thoắt lách mình qua khe cổng, cánh cửa ngay giây sau liền đóng chặt, chỉ thấy hắn thở phù một hơi, nhe răng cười.

“May quá, vẫn kịp!”

Trông thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, ngàn vạn ngôn từ như bị ngắc ngứ ở cổ họng Dĩ Hoà, hoá thành một câu nói nghe ra có vài phần trách móc:

“Anh còn biết đường mò về à?”

Nói xong câu đó, hai chân Dĩ Hoà bỗng tê rần, khuỵu xuống.

Minh Cầm Sắt nhanh nhẹn giữ lấy cô, cúi đầu nhìn gò má xinh đẹp thoáng qua nét cáu kỉnh. Hắn cong ngón trỏ búng nhẹ vào mũi cô:

“Vợ yêu của anh, vui đến độ đứng không vững luôn sao?”

Động tác và ngữ điệu tuy nhẹ nhưng lại khiến nội tâm Dĩ Hoà gợn sóng xô bồ. Đã từng có người làm động tác giống vậy, nói lời thoại giống vậy, lúc đó chúng như chậu nước đá tạt vào người cô giữa mùa đông lạnh giá.

Người đàn ông kia sớm đã bị cô vùi chôn vào dĩ vãng. Nhưng ngay lúc này một người khác lại xuất hiện trong cuộc sống của cô, cho cô cảm giác tương đồng.

Dĩ Hoà ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Felix, trong mắt hắn cô thấy rõ sự yêu thương cưng chiều vô hạn, như thể đã phải lòng cô từ rất lâu rồi vậy.

Minh Cầm Sắt nhìn đồng hồ, còn đúng một phút là qua ngày mới, hắn gấp gáp nói:

“Sinh nhật vui vẻ nhé, Olivia!”

Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng đã thành công xua tan hết sự sốt ruột chờ đợi của Dĩ Hoà suốt mấy ngày qua.

Thật ra lúc nãy trước khi thổi nến cô đã ước ba điều. Điều thứ nhất là mong con trai nhỏ khoẻ mạnh và bình an lớn lên, điều thứ hai là công việc thuận buồm xuôi gió. Còn điều thứ ba...

Dĩ Hoà mỉm cười, dẫn “điều ước thứ ba” vào nhà.

Minh Cầm Sắt quen cửa quen nẻo đi lên cầu thang, miệng hỏi: “Con đang ngủ sao?”

Mới bước được hai bậc hắn bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Dĩ Hoà, ngập ngừng hỏi:

“Đêm nay anh... ngủ với hai mẹ con em được không?”

Hắn thấy đỉnh đầu mượt mà của cô gật xuống, đáp ngắn gọn: “Tùy anh.”

Thế là đêm đó bọn họ lại về chung một giường. Minh Cầm Sắt xa con trai lâu ngày, ngứa tay bẹo má Peachy đang ngủ say, bị Dĩ Hoà cốc lên đầu.

“Anh làm gì đấy, con dậy bây giờ.”

Hắn cười mỉm, nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức.

“Anh chợt nhớ ra, mình chưa tặng quà sinh nhật cho em.” Nói rồi hắn nhảy xuống giường, ngón tay chỉ hướng ban công ra hiệu cho cô.

Nghe thế Dĩ Hoà cũng chỉ nghĩ là hắn muốn trao tặng hiện vật gì hay ho bèn cất bước đi theo.

Ban công hình vuông rộng rãi thoáng mát. Ở trên tầng cao đón gió thổi từ biển vào, ngửa đầu là có thể thấy trăng sáng.

Khung cảnh trăng thanh gió mát thế này, đúng là thích hợp để làm chuyện xấu.

Dĩ Hoà khép cửa phòng ngủ, tò mò tiến tới xem hắn muốn tặng mình cái gì. Minh Cầm Sắt chầm chậm xoay lưng lại, ánh mắt bắn ra tia nồng nhiệt.

“Olivia, anh là Đỗ nghèo khỉ, không có gì ngoài tấm thân cơ hàn và trái tim nồng nàn yêu em. Em nhận tạm... một nụ hôn của anh có được không?”

Cô sững người ra trong giây lát, không bởi gì cả, chỉ bởi vì nghe được rõ ràng tiếng lòng mình lúc này.

Không phải phẫn nộ muốn tiến lên tát hắn như trước, mà là sự chờ đợi... nôn nao...

Dĩ Hoà nắm chặt chiếc áo choàng dạng khăn, chần chừ buông một cái gật đầu.

Nhận được cái gật đầu đồng ý của người thương, cuống tim Minh Cầm Sắt bung nở từng đoá hoa, vui sướng hồi hộp tiến lại gần, đặt tay lên vai cô.

Bàn tay từ vai chạy dọc lên cần cổ mảnh khảnh, xoa nhẹ gò má yêu kiều, bưng lấy khuôn mặt diễm lệ như nhành mai lộ ra trong sương. Thần kinh hắn căn thẳng, yết hầu dao động, đôi môi một đường hạ xuống.

Khi chạm được vào sự mềm mại mơn mởn kia, Minh Cầm Sắt lập tức hé môi, dùng đầu lưỡi để cảm thụ. Chỉ hơi bối rối chớp mắt vài cái, rèm mi Dĩ Hoà từ từ khép lại, để môi mình bị lưỡi hắn cuốn đi.

Minh Cầm Sắt luồn năm ngón tay vào tóc Dĩ Hoà, cố định ở sau gáy, dẫn dắt cô nghiêng đầu, đón nhận nụ hôn của hắn một cách thoải mái nhất, không bị bất kì chướng ngại nào làm gián đoạn.

Môi lưỡi của họ giao hòa vào nhau, từ ma sát đến gặm mút. Trong không gian yên tĩnh ngoài tiếng xào xạc của cây cỏ và côn trùng kêu be bé, còn có âm thanh “chùn chụt” đại diện cho sự trao đổi ngọt ngào.

Có lẽ nhờ hiệu ứng trăng thanh gió mát trên ban công đêm nay khiến hai con người chìm sâu vào khoảng trời lãng mạn riêng. Nụ hôn của họ kéo dài rất lâu, miệt mài và uyển chuyển, nóng bỏng và ướt át.

Cho đến khi hai thân thể ngã nhào xuống chiếc ghế mây hình tròn êm ái, đầu gối Dĩ Hoà bất ngờ cảm nhận được sự hiện hữu của một cây gậy cứng đang toả nhiệt hừng hực. Cô xấu hổ đẩy Felix ra.

“Fe... Felix... Đủ... đủ rồi.”

Lồng ngực cả hai vẫn chưa hết phập phồng, tuy bốn cánh môi đã tách ra nhưng bàn tay của họ vẫn đan vào nhau.

Minh Cầm Sắt nhẹ nhàng quỳ xuống, siết chặt tay cô hơn, ánh mắt tha thiết chú mục vào viền mắt mơ màng của Dĩ Hoà, khẩn cầu:

“Olivia, em cho anh... một cơ hội có được không?”

Trống ngực Dĩ Hoà đập loạn, toàn thân run nhẹ, môi ấp úng: “Em...”

“Nhìn anh này.” Hắn áp tay cô lên lồng ngực mình, cảm nhận từng nhịp đập mãnh liệt đầy tính chiếm hữu.

“Bất kì người phụ nữ nào, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần một người đàn ông làm chỗ dựa tinh thần. Cho anh trở thành người đàn ông của em, để anh làm điểm tựa cho hai mẹ con em. Anh sẽ dành hết cả quãng đời còn lại để mang đến hạnh phúc cho em, và cả con của chúng ta nữa.”

Lời nói của hắn, từng câu từng chữ không hề có một âm nào cố tình đè xuống, là chất giọng tự nhiên nhất từ trước đến giờ. Nó như vọng ra từ trong quá khứ, tưởng chừng đã bị thời gian đóng một lớp bụi dày, nhưng chỉ thổi nhẹ một cái, mọi thứ lại rõ ràng.

Khoé mắt Dĩ Hoà phiếm hồng, nội tâm rơi vào khủng hoảng, mí dưới chịu không được sức nặng của áp lực mà trượt xuống một giọt nước nóng hổi. Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, run run cánh môi:

“Minh Cầm Sắt, là anh sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.